NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 709

đó. – Cô nhún vai. – Tôi chỉ là một người thợ rất thạo việc, thế thôi.

- Rôda có lẽ đang đánh giá mình không công bằng đấy.

- Không, không hề. – Cô đáp nhanh. – Tôi đã được học với các bác sĩ

thiên tài, và đã được gặp nhiều người tài, đủ mức có thể biết rõ mình đang
nói gì mà. Ba tôi, theo cách của ông, cũng là một thiên tài. Ông có thể làm
những điều với gốm và chất dẻo mà không một ai trên thế giới này làm
được. Xigmơnd Frơt, bạn của ba tôi; Picaxo, tôi đã gặp ở Pháp; Giogiơ
Bơnơt Sô, người đoc bài giảng của tôi ở trường đại học ở Anh – tất cả họ
đều là thiên tài. Và tất cả những con người ấy đều có một phẩm chất chung.
Cái tính tự phụ sáng tạo, làm cho họ có khả năng thực hiện được những
điều mà không ai trước họ có thể làm được. – Cô lắc đầu. – Không, tôi biết.
Tôi không phải là người có tài.

Anh nhìn cô. “Tôi cũng vậy.”

Anh quay đi nhìn ra đại dương. Cô đến bên anh, đứng cạnh anh. “Tôi

cũng có biết một số thiên tài.” Anh thốt lên. “Cậu Bơny của tôi, người lập
nên hãng điện ảnh Noman, là một thiên tài. Cậu ấy đã làm được những cái
giờ mà mười người làm mới xuể. Và Giônơx Cođơ nữa, về một phương
diện cũng là một thiên tài. Nhưng tôi không không dám nói chắc anh ấy là
thiên tài ở lĩnh vực nào. Anh ấy có thể làm được nhiều thứ quá, và đó là
một điều đáng tiếc.”

- Tôi hiểu ý anh. Ba tôi cũng đã nói gần y hệt như vậy về anh ấy.

Anh nhìn cô. “Thật là chán, phải không?” Anh nói, “Hai kẻ bất tài loàng

xoàng, đứng đây nhìn ra Thái Bình Dương.”

Một nụ cười ánh lên trong mắt cô. “Mà đại dương thì vĩ đại đến thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.