NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 717

Đêvit chằm chằm nhìn ông ta. Những lời đầu tiên hấp dẫn. “Như thế thì

tôi biết ơn các ông quá,” anh nói một cách thận trọng. “Nhưng nếu tôi yêu
cầu các ông cứ để mọi việc như hiện nay thì sao? Nếu tôi sẽ thuyết phục
ông Cođơ chấp nhận một số gợi ý của các ông thì sao? Như vậy các ông có
thấy hài lòng không?”

Shefild lắc đầu. “Với tất cả lòng kính trọng sự chân tôi hành của ông, xin

trả lời rằng – không. Ông thấy đấy, chúng tôi tin chắc rằng ông Cođơ chỉ
ngăn cản sự phát triển của hãng mà thôi.”

- Như vậy là nếu tôi không đi theo các ông, các ông sẽ gây ra một cuộc

đấu tranh về giấy ủy quyền ư?

- Tôi không tin là cần có cái đó. Tôi đã nói rồi đấy, chúng tôi là chủ một

phần cổ phiếu quan trọng. Một số nhất định các nhà môi giới đã đề nghị
thêm với chúng tôi năm phần trăm nữa. – Ông ta rút một tờ giấy trong túi ra
đưa cho Đêvit. – Và đây là giao ước của ông Bonơ bán cho chúng tôi toàn
bộ cổ phần ông ta sở hữu trong ngày mười lăm tháng chạp, ngày họp hàng
năm, tức là vào tuần sau. Mười phần trăm cổ phần của ông Bonơ sẽ làm
tổng giá trị của chúng tôi lên đến ba mươi tám phần trăm. Có hoặc không
có năm phần trăm của ông, chúng tôi cũng thừa đủ cổ phần để nắm quyền
chi phối hãng. Thậm chí với các giấy ủy quyền, ông Cođơ cũng không thay
mặt được nổi hơn ba mươi phần trăm cổ phiếu đâu.

Đêvit cầm tờ giấy lên nhìn. Đúng vậy, một bản giao ước chắc chắn. Chữ

ký của Bonơ. Anh đẩy lại tờ giấy cho Shefild. Lặng thinh. Đột nhiên, anh
sực nhớ tới cái kho hàng thời còn Noman ấy, nơi anh đầu tiên vào đời đi
làm. Ông vua rồi phải chết. Nhưng đây không phải chỉ là một gã trùm sân
bốc dỡ, mà là Giônơx. Cho mãi đến đúng lúc này, chưa bao giờ anh để
mình nghĩ về điều đó. Đối với anh, Giônơx đã có vẻ như vô địch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.