NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 718

Nhưng tất cả đã thay đổi. Giônơx đang trượt dần xuống. Và cái mà

Shefild nói, lý giải thẳng ra thì là: “vào cầu” với chúng tôi đi, chúng tôi sẽ
làm anh trở thành ông vua. Đêvit thở vào thật mạnh. Tại sao không thể là
anh nào? Đó chính là điều anh đã từng cảm thấy, từ cái ngày đầu tiên ở kho
vàng ấy.

Rôda thả tờ báo xuống giường, với lấy một điếu thuốc lá. Cô nhìn đồng

hồ. Đã hơn tám giờ. Như vậy là hơn mười một giờ ở Niu Yooc. Đêvit đáng
nhẽ bây giờ đã phải gọi điện cho cô rồi. Thường là nếu anh phải ở lại quá
giờ, anh sẽ báo cho cô biết.

Liệu có thể đã xảy ra chuyện gì với anh chăng? Liệu có phải anh đang

nằm bị thương giữa đường phố Niu Yooc, cách cô ba ngàn dặm, và có lẽ
không bao giờ biết được, cho đến khi tất cả đã trở thành quá muộn rồi
chăng?

Cô cầm ống nói lên, gọi anh ở phòng khách sạn của anh tại Niu Yooc.

Những tiếng lách cách liên tục chuyển đường dây suốt bề ngang đất nước
vang lên mồn một trong ống nghe của cô. Rồi chuông réo vang trong phòng
anh. Réo rất lâu.

- Alô. – Anh nói. Giọng nhỏ và e dè.

- Đêvit, anh không làm sao đấy chứ?

- Anh vẫn khỏe lắm.

- Em lo quá tại sao anh không gọi điện cho em?

- Anh đang họp.

- Ồ… Anh đang ở một mình đấy chứ? Anh ở trong phòng ngủ đấy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.