NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 771

đàn bà nước Anh mất”.

Tôi ngẩng lên nhìn anh, toét miệng cười. “Với tốc độ bom rơi như thế,

tôi nghĩ là phải tận dụng hết các dịp may”.

Anh ta lại bật cười và rời buồng lái. Tôi quay lại bảng điều khiển. Rõ

ràng là không phải chỉ mình tôi có cảm giác ấy. Nhất định là đám con gái
cũng nghĩ như vậy. Trong cái cách họ đến với ta, thương ta, có một vẻ gì đó
tuyệt vọng vô cùng, quyết liệt vô cùng.

Bây giờ thì trời bắt đầu đổ tuyết, những bông tuyết to xoáy tít, đập bồm

bộp vào kính chắn gió. Tôi bật máy làm tan băng, ngắm các bông tuyết
chảy tan thành nước trên lớp thủy tinh plêxi. Tốc độ máy bay là ba trăm sáu
và đang chậm dần. Như vậy có nghĩa là cơn gió ngược đang mạnh lên. Tôi
quyết định tăng độ cao xem sao.

Tôi kéo cần lái vào lòng. Chiếc máy bay từ từ ngóc lên. Chúng tôi ngoi

khỏi mây, lao vào bầu trời rực nắng ở bốn nghìn mét. Tôi khóa đồng hồ bù
chuyển và cảm thấy máy bay trở lại bay bằng.

Chuyến bay thông đồng bén giọt suốt chặng đường về còn lại.


2

Rôbe đứng chờ ở khung cửa mở khi tôi từ thang máy bước ra. Mặc dù

lúc này là bốn giờ sáng, bác vẫn nom tươi tỉnh, mắt mở to tinh nhanh như
vừa mới ngủ dậy. Bộ mặt đen bóng của bác sáng lên một nụ cười, nổi bật
trên nền áo sơ mi trắng và chiếc vét tông quản gia cắt vừa như in người bác.
“Chào ông Cođơ ạ. Ông bay yên lành chứ ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.