NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 772

- Chào bác Rôbe, chuyến bay tốt lắm, cám ơn bác.

Bác đóng cánh cửa phía sau mình lại. “Có ông Mac Alixtơ đang chờ

trong phòng khách. Ông ấy đợi từ tám giờ sáng hôm qua đấy ạ.”

- Được, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy. – Tôi đi qua gian nhà ngoài.

- Tôi sẽ đem cho ông mấy cái bánh mỳ kẹp thịt và cà phê ạ, thưa ông

Cođơ.

Tôi đứng dừng lại, nhìn bác da đen cao lớn. Bác nom không hề già đi

chút nào cả. Mớ tóc bác vẫn đen nhánh và dầy cộp, vóc người bác vẫn chắc
nịch, vạm vỡ như một người khổng lồ. “Hì, bác Rôbe, bác có biết không,
tôi nhớ bác lắm đấy!”

Bác lại mỉm cười. Nụ cười không chút khúm núm quỵ lụy hay giả dối.

“Tôi cũng nhớ ông, ông Cođơ ạ”.

Tôi quay đi, bước vào phòng khách. Rôbe không chỉ là một người bạn.

Về một phương diện nào đó, bác là vị thần hộ mệnh của tôi. Tôi không biết
mình sẽ gượng dậy ra sao sau khi Raina chết, nếu không có Rôbe.

Đến lúc tôi lần về được Renô từ Niu Yooc, người tôi là một cái xác

không hồn. Tôi không thiết làm ăn gì nữa cả, chỉ uống, uống và quên đi
mọi cái. Tôi gần gũi đụng chạm đến con người thế là đủ.

Ba tôi đã cười trên vai tôi như một thằng da đỏ sống trên sa mạc cưỡi

trên con ngựa hoang của nó. Bà vợ ông ta chính là người tôi thèm khát bấy
lâu. Bà vợ ông ta chính là người đã chết. Vậy tại sao tôi lại khóc? Tại sao
lòng tôi lại hoang trống thế này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.