NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 789

may mắn ký được cái hợp đồng ấy, đích thân tôi sẽ xem xét để bất kỳ cái
máy bay nào ta đưa cho họ cũng là cái mà tôi có thể bay một cách an tâm,
không một chút gì lo lắng về độ tin cậy của nó cả”.

- Ghê chưa, ghê chưa! Nghe này. – Tôi mỉa mai nói.

- Anh quyết định là sẽ hài lòng gắn tên mình vào một cái máy bay loại

hai từ bao giờ thế hả? Từ khi kiếm được khá tiền, lưng lửng túi là được hả?
Tôi trừng trừng nhìn lại anh ta. Anh ta nói đúng. Ba tôi cũng đã từng một
lần nói như vậy, theo một cách khác. Chúng tôi đang đi trong cái nhà máy ở
Nêvađa thì Giêc Plat, viên giám đốc, tiến tới trình một bản báo cáo về một
lô thuốc nổ có chất lượng hơi kém. Ông ta gợi ý là nên xếp nó vào một
khoản giao lớn cho khách hàng, như vậy nó sẽ được lơ đi, không ai nhận ra
nữa.

Ba tôi gần như vồ lấy ông ta. “Thế rồi ai sẽ lơ đi cho cái chất lượng kém

của danh dự của tôi hả?” Ông gầm lên. “Trên từng thùng thuốc, là cái tên
của tôi. Đốt chỗ ấy đi!”

- Thôi được, Rogiơ.- Tôi chậm rãi đáp. –Anh sẽ có Uynthrop.

Anh nhìn xoáy vào đáy mắt tôi một thoáng. Rồi anh cất tiếng nói, giọng

đã dịu hơn. “Anh phải tìm ông ta hộ chúng tôi. Tôi sẽ phái Morixây lên
Canađa để cho nhà máy chạy. Còn tôi lại phải về miền Tây nắm sản xuất ở
đó”.

- Ông ta bây giờ ở đâu?

- Tôi không rõ. Lần cuối cùng tôi nghe được, thì ông ta đang ở Niu Yooc

đây. Nhưng sáng nay, khi tôi kiểm tra lại, có vẻ như chẳng ai biết được ông
ta ở đâu. Ông ta có vẻ như đã biến mất tăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.