NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 790

4

Chiếc xe hòm to rẽ quặt khỏi câu Quinbơrơ, tôi ngã dúi vào góc ghế.

Đến giờ, tôi đã ân hận vì quyết định tìm tới đây. Khu Quin có một cái gì đó
khiến tôi cảm thấy rầu rĩ, buồn bã. Tôi nhìn qua cửa kính, trong khi bác
Rôbe thành thạo cho xe lách đi vùn vụt giữa dòng xe cộ ngược xuôi trên
đường. Đột nhiên tôi phát bực vì Monica đã sống ở đây.

Tôi đã nhận ra nhóm nhà ấy. Chiếc xe từ từ lăn bánh chậm dần rồi đỗ lại.

Khu nhà vẫn không thay đổi; trừ mỗi một điều là các mảnh vườn giờ đây
trở nên buồn tẻ, xám xịt vì mùa đông thay cho màu xanh rực rỡ của mùa hè
lần tôi đến trước.

- Bác chờ ở đây nhé.- Tôi bước lên ba cái bậc thềm, ấn nút chuông cửa.

Một luồng gió lạnh ngắt rít ù ù qua các tòa nhà. Tôi quấn chặt áo khoác vào
người hơn, lập cập kéo cái gói vào nách.

Cửa mở, một cô bé con đứng sững ở thềm, ngước mắt lên nhìn tôi. “Giô-

An, phải không nhỉ?”, tôi hỏi ướm.

Con bé gật đầu lặng lẽ.

Tôi trố mắt nhìn đứa bé. Hãy để cho trẻ con nhắc ta về thời gian năm

tháng đã trôi qua. Chúng có một kiểu lớn nhanh đến nỗi nuốt các năm
tháng của ta còn chính xác hơn cả đồng hồ. Lần gặp trước, Giô-An chỉ
nhỉnh hơn tuổi quấn tã một chút. “Bác là Giônơx Cođơ. Mẹ cháu có nhà
không?”.

- Mời bác vào ạ. – Giọng con bé nhỏ nhẹ, trong vắt. Tôi theo nó bước

vào phòng khách. – Bác ngồi xuống đây ạ. Mẹ cháu đang mặc quần áo. Mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.