NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 792

- Cháu có ạ. Rất thích ạ.- Mắt con bé lại trở nên nghiêm nghị.- Cháu cảm

ơn bác ạ.

Một thoáng sau, Monica bước vào phòng. Giô-An nhẩy cẫng lên, chạy

tới chỗ cô. “Mẹ! Xem bác Cođơ mang cho con cái gì này!”.

- Giônơx anh chu đáo quá!- Monica thốt lên.

Tôi lập cập đứng dậy. Chúng tôi nhìn nhau. Cô gần như có một vẻ gì

đường hoàng tự chủ rất trang nghiêm mà vẫn nhã nhặn. Mái tóc đen của cô
xòa ra trên đôi vai trần. Cô mặc một cái váy dài đen, kiểu đi dự tiệc chiều.

Rồi chuông cửa lại réo. Cô trông trẻ ngòai giờ tới. Giô-An tíu tít khoe

con búp bê mới với cô ta đến mức đâm quên cả chào khi chúng tôi cùng đi
ra. Rôbe đang đứng cạnh chiếc ôtô. “Chào bác Rôbe”, Monica chìa tay ra.
“Tôi rất vui là lại gặp bác”.

- Tôi cũng rất mừng gặp lại cô, cô Monica ạ.- Bác cúi xuống hôn tay cô.

Ôtô quay trở lại khu Manhatan. Tôi ngó qua cửa xe nhìn cảnh trần trụi thô
thiển của khu Quin. “Em muốn sống ở đây để làm gì vậy?”.

Cô với lấy một điếu thuốc, chờ tôi đánh diêm châm lửa hộ. “Giô-An có

thể chơi ở ngòai trời khi thời tiết đẹp. Và em không có lo nó bị đường phố
tiêm nhiễm cái thối xấu. Rồi thì bởi vì em chỉ có thể có đủ tiền chi phí nếu
sống ở đây. Phù hợp hơn nhiều so với trong nội thành”.

- Theo như anh nghe được, em làm việc tấn tới lắm mà. Nếu muốn sống

ở ngoại ô, tại sao em không chuyển tới khu Oextchextơ? Ở đó đẹp hơn.

-Khu đó vẫn quá đắt đối với chúng em. Em chưa làm ra được đủ mức

sống ở đấy đâu. Em mới chỉ là quản lý văn phòng tạp chí, chứ chưa phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.