NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 794

Tôi liếc nhìn cô. “Chính vì thế mà em định tới Hôliut phải không?”

Cô gật đầu. “Em cũng định như vậy. Nhưng ông Hađin chưa có đủ tiền,

nên em vượt qua cái cầu ấy khi đến đó, vẫn còn là việc của tương lai thôi”.

Monica đặt tách cà phê xuống, nhìn tôi tủm tỉm cười. “Bữa ăn chiều nay

tuyệt vời quá. Anh đóng vai một chủ nhân dịu dàng lịch thiệp vô cùng. Giờ
thì nói cho em biết lý do tại sao đi”.

- Việc này mà cũng phải có lý do rạch ròi ư?

Cô lắc đầu. “Không nhất thiết. Nhưng em hiểu tính anh. Khi anh dịu

dàng lịch thiệp, là anh muốn một cái gì đó”.

Tôi đợi cho đến khi người bồi bàn châm diêm cho điếu thuốc của cô

xong. “Anh vừa mới ở Anh về”, tôi lặng lẽ nói. “Tình cờ anh gặp lại bà cụ
mẹ em ở bên đó”.

Mắt cô chợt tối lại. “Vậy ư?”.

Tôi gật đầu. “Nom bà tử tế, dễ mến lắm”.

- Em cũng có thể hình dung ra được như vậy, từ những gì em còn nhớ

được.-Thoáng một vẻ chua chát trong giọng nói của cô.

- Như vậy hẳn em có một trí nhớ rất là tốt. Khi ấy em có bằng Giô-An

không?

Cặp mắt cô đanh lại. “Có những cái người ta không bao giờ quên được.

Chẳng hạn mẹ ta bảo ta rằng bà rất yêu thương ta, rồi một hôm biến mất
không bao giờ trở lại nữa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.