NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 796

Giônơx ạ. Giờ thì em thấy lòng nhẹ đi được nhiều rồi, không hiểu sao em
cũng chẳng rõ nữa”.

- Vậy tốt lắm.- Anh bồi lại đến, rót cà phê đầy tách cho chúng tôi một lần

nữa, - à, nhân đây anh muốn hỏi em gần đây có gặp ông bố em không?

Cô lắc đầu, cười gượng. “Khoảng hai năm trước, ông cụ có đi ăn cơm

chiều với em, rồi hỏi vay một nghìn đôla. Lần đấy là lần cuối cùng em
gặp”.

- Em có khái niệm gì là ông ấy hiện giờ ở đâu không?

- Tại sao anh lại cần như vậy thế?

- Anh có công việc rất hời cho ông ấy ở Canađa. Nhưng ông ấy có vẻ

như là mất biệt tăm tích.

Mắt Monica đột nhiên ánh lên một vẻ là lạ. “Anh vẫn có ý giao việc cho

ông ư? Sau tất cả những cái ông đã làm đối với anh như vậy ư?

- Anh cũng chẳng còn lựa chọn gì được nhiều.- Tôi ngập ngừng đáp. –

Thực ra anh cũng chẳng thích thú cái ý ấy lắm, nhưng đang có chiến tranh.
Anh cần một người ông ấy.

- Một năm trước em có nhận được thư của ông cụ. Ông cụ nói gì đó về

việc sẽ làm giám đốc sân bay Tetơbơrơ.

- Cảm ơn em. Anh sẽ đến đó tìm.

Đột nhiên, cô quài tay qua bàn, nắm chặt lấy tay tôi. Tôi ngạc nhiên,

ngẩng nhìn cô. Cô mỉm cười: “Giônơx, anh biết không, bỗng dưng em lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.