NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 82

- Đừng nói, - cô ngắt lời, giọng đã thiu thiu, - em biết tên rồi, Pôncahôta.

Anh cười nhẹ nhàng. “Có ai đã nói cho em biết rồi”, giọng anh tỏ vẻ

trách móc giễu cợt. “Pôncahôta. Đó là tên má anh”.

- Không ai bảo em cả! – Cô thì thầm yếu ớt. – Em đã đọc ở đâu ấy.

Tay cô từ từ rời khỏi tay anh. Anh nhìn xuống. Mắt cô nhắm nghiền, cô

đã nhanh chóng thiếp đi ngay.

Lặng lẽ, anh đứng dậy, vuốt thẳng chăn quanh mình cô, rồi quay đi, bước

ra khỏi phòng. Anh trải một cái chăn lên đivăng và nhanh chóng cởi quần
áo. Anh nằm duỗi thẳng, quấn kín chăn quanh người.

Giôn Xmith và Pôncahôta. Anh tự hỏi thầm không biết bao nhiêu lần anh

đã giễu cợt kể cái chuyện ấy rồi. Nhưng sự thật còn lạ kỳ hơn chuyện bịa
ấy. Và có lẽ, không ai có thể tin được.

Đã lâu lắm rồi, đến nỗi nhiều khi, chính anh cũng không tin vào điều đó.

Lúc ấy anh không phải tên là Nêvađa Xmith, mà là Macx Xanđ.

Và bị ba bang khác nhau truy nã về tội ăn cướp có vũ trang và giết

người.

2

Một ngày tháng Năm năm 1882, Xamuen Xanđ bước vào cái túp lều gỗ

nhỏ mà anh gọi là nhà, và nặng nề ngồi xuống một cái hòm gỗ dùng làm
ghế. Lặng lẽ, người vợ da đỏ của anh hâm lại cà phê và đặt trước mặt anh.
Cô đi lại khó khăn vì bụng chửa lặc lè đến tháng đẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.