NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 83

Xamuen thờ thẫn ngồi rất lâu, cốc cà phê trước mặt đã nguội lạnh. Thỉnh

thoảng, anh đưa mắt nhìn qua cửa ra cánh đồng cỏ có loáng thoáng những
vệt tuyết còn đọng lại ở mấy kẽ gò.

Người đàn bà da đỏ sửa soạn nấu cơm chiều. Đậu và thịt trâu muối. Nấu

cơm chiều giờ là quá sớm; mặt trời còn chưa tới đỉnh đầu, nhưng cô cảm
thấy bối rối không yên mơ hồ thế nào đấy, và thấy phải bận bịu một việc gì
đó. Thỉnh thoảng cô lại liếc trộm Xam, nhưng anh đang đờ đẫn trong cái
thế giới buồn phiền rắc rối của đàn ông mà đàn bà không được phép bén
mảng vào. Và thế là cô chỉ quấy đậu và thịt ở trong nồi, chờ cho cơn ủ rũ
của anh và thời gian trôi đi hết.

Mùa xuân ấy, Kanêha mười sáu tuổi. Và chính là vào mùa hè trước,

người săn trâu rừng này đã đến khu lều của bộ lạc cô để hỏi mua một người
vợ. Anh cưỡi trên lưng một con ngựa ô, đằng sau dắt một con la lặc lè thồ
bao gói.

Ông tù trưởng và các chiến sĩ da đỏ bước ra đón anh. Họ ngồi thành một

vòng tròn đón khách quanh một đống lửa hầm một nồi thịt sôi sùng sục. Tù
trưởng rút ra cái tẩu và Xam móc ra một chai uyxky. Lặng lẽ, tù trưởng ghé
tẩu vào than hồng và sau đó, khi thuốc đã cháy, đưa tẩu lên miệng, hít một
hơi dài. Ông chuyển nó cho Xam, anh hút rồi đưa sang người đàn ông da
đỏ bên cạnh.

Khi cái tẩu đã đi hết một vòng. Xam mở chai uyxky. Anh lau miệng chai

rất cẩn thận, đặt nó lên môi, uống, rồi chuyển sang cho ông tù trưởng. Tù
trưởng cũng bắt chước Xam, hớp một ngụm đầy uyxky. Rượu làm họng
ông bỏng rát, nước mắt ứa ra, người muốn ho. Nhưng ông đã nén được cơn
ho lại và chuyền chai rượu cho người da đỏ ngồi cạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.