NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 823

- Ông có cần giúp không ạ?- Vital hỏi.

- Không cần. Anh ở đây với cô Đentơn.

Ánh đèn lại tối đi. Một cô múa thoát y nữa lại lên sân khấu. Tôi tò mò

lần tới quán rượu, giữa đường, một cô nàng cà vào người tôi. “Anh giai,
tìm ai vậy?”, cô ta thì thào. Chính là cái ả vừa từ sân khấu xuống.

Tôi lờ lời mời của cô ta, bước tới chỗ Amôx ở quầy rượu. Ông ta không

buồn ngẩng lên nhìn tôi leo lên một cái ghế cao cạnh ông ta ngồi. “Một
chai Buđwaixe”, tôi gọi. Chưa kịp ngồi cho ngay ngắn trên ghế, tôi đã thấy
chai rượu hiện ra trước mặt, còn đồng đôla của tôi đã biến mất tăm. Tôi
quay sang nhìn Amôx, lúc đó đang chăm chú theo dõi sân khấu. Một cảm
giác bàng hoàng chợt ập đến người tôi. Ông ta già sọm đi nhiều quá. Già và
bạc tóc đi đến mức không thể nào tin được. Đầu ông ta tóc còn lưa thưa, da
ông ta chảy nhẽo xuống hai bên má và hàm, hệt như lớp da nhăn nheo của
một ông lão.

Ông ta nhấc cốc rượu đưa lên miệng. Tôi nhìn rõ tay ông ta run lập cập,

có những vết đỏ bầm ở trên mu. Tôi cố tính lại. Ông ta không thể già đến
mức như nhìn thế này được. Nhiều lắm ông ta chỉ hơn năm mươi một ít
thôi. Đốt nhiên, tôi nhìn thấy mắt ông ta. Và tôi vụt hiểu.

Ông ta đã bị đánh bại, ông ta không còn gì nữa, ngòai ký ức của ngày

hôm qua. Tất cả mọi mơ ước đã tan tành, bởi vì ông ta không vượt được cái
thách thức của cuộc đời, và các giai đoạn khốn kiếp đã tới. Ông ta không
còn con đường nào đi nữa, ngoài đường đi xuống. Đi xuống mãi, sa sút
mãi, cho đến chết.

- Amôx, xin chào ông.- Tôi nói khẽ khàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.