NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 824

Ông đặt cốc xuống, chậm rãi quay lại. Cặp mắt đỏ ngầu, giàn giụa nước

của ông ta giương lên nhìn tôi. “Cút đi”, ông ta thì thào thốt lên, giọng khàn
khàn, rè rè đầy hơi rượu uyxky. “Đó là “em” của ta. Đang nhảy đấy”.

Tôi liếc lên sân khấu. Người đàn bà ấy tóc đỏ, đã từng có những năm

tháng tươi trẻ hơn, xinh xắn hơn. Họ là một cặp rất xứng nhau- hai con
người ấy. Cả hai đều đã vật lộn với cuộc đời khắc nghiệt- một cách cực
nhọc và đều đã thất bại.

Tôi lặng lẽ chờ cho nhạc rộ lên kết thúc rồi mới tiếp: “Amôx, tôi có một

đề nghị làm ăn muốn nói với ông”

Ông ta quay lại phía tôi. “Tôi đã nói với thằng cha nhắn tin của anh là tôi

không quan tâm đến nó”.

Trong một thoáng tôi chực tụt xuống cái ghế ấy, bỏ đi thẳng. Đi thẳng ra

bầu không khí mát mẻ, trong lành của trời đêm, thoát khỏi cái cảnh bệnh
hoạn, tàn tạ, khỏi chai bia ôi này. Nhưng tôi chựng lại. Không phải vì lời
hứa với Forextơ. Mà đấy còn là cha của Monica.

Lão bán rượu tiến lại gần, tôi gọi một suất cho hai chúng tôi. Ông ta nhặt

đồng năm đôla lên, bỏ đi.

- Tôi đã nói cho Monica biết về công việc ấy. Cô ấy rất vui.

Ông ta quay lại một lần nữa, nhìn tôi. “Monica luôn luôn là một con bé

ngu ngốc vô cùng”, ông ta rè rè thốt lên, rồi cười khùng khục. “Anh biết
không, nó không muốn ly dị anh đâu. Nó khi ấy giận điên lên, nhưng sau
đó lại không muốn ly dị anh. Nó nói là nó yêu anh”.

Tôi lặng thinh không đáp, ông ta lại cười nhăn nhở. “Nhưng tôi đã làm

cho nó trắng mắt ra. Tôi bảo với nó là anh cũng như tôi, cả hai thằng đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.