NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 832

- Đang ngủ. Cô ấy thức trắng đêm trông nom ông đấy.

Ông ta trầm ngâm nghĩ. “Tôi dã ngất lịm đi hả?” Câu này hầu như không

phải hỏi, mà là một lời nói để mà nói thôi. Tôi không trả lời.

- Chắc là như vậy rồi. – Ông ta thốt lên, gật đầu. Rồi ông ta bật lên tiếng

rên, đưa vội tay lên ôm đầu. Cái chăn suýt tuột khỏi người ông ta. “Một đứa
nào đó đã lừa tống cho tôi một liều thuốc “chuột” rồi”, ông ta nói như buộc
tội.

- Ông cố ăn lấy một chút đi. Người ta bảo thức ăn có vitamin đấy.

- Tôi cần uống.

- Xin cứ tự nhiên. Tủ rượu ở kia kìa.

Ông ta lê đến tủ rượu, rót cho mình một cốc đầy. Ông ta uống ừng ực rất

nhanh, gần như đổ thẳng vào họng. “Khà!” Ông ta thốt lên. Rồi lại uống
nữa. Bộ mặt xám ngoét của ông ta dần dần trở lại có thần sắc.

Ông ta lê bước quay về bàn, chai uyxky vẫn trong tay, buông người

xuống cái ghế đối diện với tôi. “Anh làm cách nào tìm ra được tôi thế hả?”

- Dễ thôi. Chúng tôi chỉ việc dò theo dấu các tấm séc giả của ông.

- Ồ! – Ông ta thốt lên, rót rượu ra một lần nữa, nhưng để cái cốc trước

mặt, không uống. Đột nhiên, ông ta giàn giụa nước mắt.- Nếu là người khác
chứ không phải anh, thì chuyện không đến nỗi tồi tệ như thế này đâu.

Tôi không đáp, lặng thinh ăn tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.