NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 834

Một vẻ đặc biệt, chỉ riêng Amôx Uynthrop mới có đột nhiên xuất hiện

trên mặt ông ta. “Cái khúc của tôi trong hợp đồng là gì vậy?” ông ta xảo
quyệt hỏi.

Tôi nhún vai. “Đó là việc riêng giữa ông và Rôgiơ”.

- Tốt,- Ông ta đứng dậy, khá đàng hoàng chững chạc. – Chứ còn nếu phải

bàn bạc với anh, dù được trả bất kỳ giá nào tôi cũng không thèm.

Ông ta hiên ngang đi về phòng ngủ của mình. Đến cửa, ông ta dừng lại,

quay người quắc mắt nhìn tôi. “Tôi phải làm gì về chuyện quần áo bây giờ
hả?”

- Dưới nhà có một cửa hàng dành cho đàn ông. Gọi điện cho họ, bảo

mang lên đây những gì ông cần.

Cửa đóng lại sau lưng ông ta, tôi với tay lấy một điếu thuốc lá. Loáng

thoáng vọng lại tiếng ông ta nói trong máy điện thoại. Ngả người vào thành
ghế, tôi uể oải thở khói thuốc ra đằng mũi.

Khi quần áo được đem lên, tôi bảo mang sang phòng ngủ của Amôx. Rồi

chuông cửa lại kêu, làu bàu rủa, tôi đứng dậy ra mở. Mẹ kiếp, thế này thì
tôi đã trở thành một thằng quản gia thực sự rồi chứ còn gì. Tôi mở cửa.
“Cháu chào bác Cođơ ạ”.

Giọng trẻ con. Ngạc nhiên, tôi nhìn xuống. Giô-An đang đứng cạnh

Monica, một tay túm lấy vạt áo ngòai của mẹ, một tay ôm chặt con búp bê
mà tôi đã cho.

- Mac Alixtơ gửi cho em một bức điện, lúc em đang ở trên tàu.- Monica

giải thích,- Anh ấy bảo có lẽ anh đang ở đây. Anh đã tìm thấy ông cụ em
chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.