NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 846

2


Cô tỉnh giấc. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là những tấm vải trải giường

bằng lanh trắng toát tung bay lên trong gió, phơi ở cái dây căng ngoài cửa
sổ. Mùi thịt bò hộp và bắp cải thơm sực từ cửa bếp theo cơn gió mùa hè
thổi thốc vào căn phòng, nói với cô rằng hôm nay là chủ nhật. Chủ nhật nào
với cô cũng là như thế, chỉ có cái khác là hồi còn nhỏ, cô thấy nó có nhiều
niềm vui hơn.

Những ngày chủ nhật ấy, khi cùng mẹ đi lễ nhà thờ về, cô thấy bố cô đã

dậy và đang tủm tỉm cười, bộ ria của ông đã được tỉa cẩn thận, bôi sáp, mặt
ông nhẵn nhụi sạch sẽ, thoang thoảng mùi hương rượu nguyệt quế. Ông
tung bổng cô lên, nhanh nhẹn vồ lấy cô, ghì sát vào ngực mình, gầm gừ:
“Thế nào, cô Gấu con Gieny của tôi sáng nay ra sao, hử? Có phải nó đã trở
nên ngoan ngoãn, trong sạch, sau khi được uống nước thiêng của Chúa từ
cái vòi nước ở đằng sau nhà thờ ấy phải không, hử?”

Rồi ông phá lên cười. Gieny khanh khách cười theo, và đôi khi mẹ cô

cũng bật cười. Bà vừa cười vừa nói: “Này, này, anh Thômax Đentơn, đấy là
cái lối bố dạy con thế hử? Nhồi nhét cho con những mầm mống bất kính
Chúa của bố nó như thế đấy hử?”

Bố mẹ cô khi đó còn trẻ, hay cười, tràn trề hạnh phúc, và nắng mặt trời

của Chúa khi ấy vàng rực, ấm áp, lấp loáng trên mặt Vịnh Xan Franxicô.
Sau bữa ăn chiều thịnh soạn, ông mặc bộ complê xanh thẫm mới tinh của
mình một cách cẩn thận, nắm lấy tay cô; rồi hai bố con rời khỏi nhà, đi tìm
kiếm phiêu lưu.

Họ gặp chuyện phiêu lưu đầu tiên trên toa xe cáp chạy ngang qua nhà họ.

Hai tay bế cô, ông co chân nhảy phắt lên toa xe đang chạy; rồi vẫy vẫy tấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.