NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 848

ngày chủ nhật tràn trề hạnh phúc của tuổi thơ chìm sâu, sâu mãi vào những
góc mung lung nhất của ký ức, cho đến khi ta gần như quên mất chúng.

Gieny vẫn nằm nguyên trên giường của tuổi mười sáu, đôi tai thính của

cô nghe được hết các âm thanh buổi sáng chủ nhật. Thoạt tiên, mọi cái đều
im lặng, rồi giọng the thé của mẹ cô rít lên: “Ông Đentơn, lần cuối cùng,
mời ông dậy đi lễ Max ở nhà thờ cho tôi nhờ. Đến giờ rồi!”.

Giọng bố cô trầm trầm, ồ ồ không nghe rõ lời. Cô có thể hình dung ra

ông, râu chưa cạo, người còn đờ đẫn vì bữa bia chiều thứ bảy hôm qua,
mặc đồ lót màu đen, đang nằm sấp trên chiếc giường rộng, mềm mại, vùi
mặt vào cái gối to. Cô lại nghe thấy tiếng mẹ: “Nhưng tôi đã hứa với Cha
Hatlây rằng chủ nhật này nhất định ông sẽ tới. Nếu ông không đếm xỉa gì
đến linh hồn của chính mình, thì ít nhất ông cũng phải quan tâm chút ít đến
linh hồn của mụ vợ và đứa con gái của ông chứ?”.

Không có tiếng đáp. Rồi cánh cửa đóng sập lại. Mẹ cô đã lùi về bếp.

Gieny tung chăn, thả chân xuống dưới sàn, quờ quờ tìm dép. Cô xỏ chân
vào dép, đứng dậy, cái áo choàng ngủ bằng vải trắng lướt thướt rủ xuống
đến mắt cá chân theo bước cô đi ngang qua cửa phòng.

Cô qua bếp, tới nhà tắm. Mẹ cô từ cái bếp lò, quay người lại: “Con có

thể đội cái mũ xanh mẹ mới làm cho để đi lễ Max, Gieny yêu ạ”.

- Vâng ạ.

Cô đánh răng kỹ càng, nhớ lời dặn của Xơ Philomêna đã nói với lớp

trong giờ vệ sinh thường thức. Dùng bàn chải đánh vòng tròn, từ dưới lên
tới chân răng, tất cả những mẩu thức ăn còn sót lại có thể làm hỏng răng sẽ
được chải sạch đi. Cô xem xét răng mình kỹ càng qua chiếc gương. Cô có
hàm răng đẹp. Sạch bóng, trắng tinh, đều đặn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.