NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 853

Câu cuối cùng thốt ra bất ngờ quá đến nỗi Gieny tưởng nghe không rõ.

“Dạ, thưa bà, gì… gì cơ ạ?” Cô lắp bắp hỏi.

- Kìa con, ngồi xuống đi chứ. Con không việc gì phải sợ ta. Ta muốn là

bạn con mà.

- Dạ thưa, vâng ạ. – Gieny thốt lên, ngồi xuống, hồi hộp hơn cả lúc mới

vào.

Mẹ bề trên chăm chú nhìn cô một lúc. “Như vậy là con đã quyết định trở

thành y tá rồi đấy, nhỉ?”

- Dạ, thưa Đức mẹ bề trên, vâng ạ.

Cặp mắt sáng một cách kỳ lạ của Mẹ Ơnơxt nhìn xoáy vào cô. “Tại sao

thế?”. Bà đột ngột hỏi.

- Tại sao ư? – Gieny ngạc nhiên. Cô cụp mắt xuống trước cái nhìn của

mẹ Ơnơxt. – Tại sao ư? – Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt bà. – Con
không rõ. Có lẽ chưa bao giờ con nghĩ đến việc hỏi tại sao lại thế ạ.

- Con bao nhiêu tuổi rồi?

- Tháng sau, trước khi tốt nghiệp một tuần, con sẽ mười bảy ạ.

- Có phải ngay từ bé con đã muốn trở thành y tá, giúp đỡ những người

ốm yếu, phải không?

Gieny lắc đầu. “Không ạ”, cô đáp bình thản, “mãi đến bây giờ, con mới

nghĩ nhiều đến nó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.