Câu cuối cùng thốt ra bất ngờ quá đến nỗi Gieny tưởng nghe không rõ.
“Dạ, thưa bà, gì… gì cơ ạ?” Cô lắp bắp hỏi.
- Kìa con, ngồi xuống đi chứ. Con không việc gì phải sợ ta. Ta muốn là
bạn con mà.
- Dạ thưa, vâng ạ. – Gieny thốt lên, ngồi xuống, hồi hộp hơn cả lúc mới
vào.
Mẹ bề trên chăm chú nhìn cô một lúc. “Như vậy là con đã quyết định trở
thành y tá rồi đấy, nhỉ?”
- Dạ, thưa Đức mẹ bề trên, vâng ạ.
Cặp mắt sáng một cách kỳ lạ của Mẹ Ơnơxt nhìn xoáy vào cô. “Tại sao
thế?”. Bà đột ngột hỏi.
- Tại sao ư? – Gieny ngạc nhiên. Cô cụp mắt xuống trước cái nhìn của
mẹ Ơnơxt. – Tại sao ư? – Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mặt bà. – Con
không rõ. Có lẽ chưa bao giờ con nghĩ đến việc hỏi tại sao lại thế ạ.
- Con bao nhiêu tuổi rồi?
- Tháng sau, trước khi tốt nghiệp một tuần, con sẽ mười bảy ạ.
- Có phải ngay từ bé con đã muốn trở thành y tá, giúp đỡ những người
ốm yếu, phải không?
Gieny lắc đầu. “Không ạ”, cô đáp bình thản, “mãi đến bây giờ, con mới
nghĩ nhiều đến nó”.