NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 856

Ông đã đi ra gần đến cổng tòa nhà để xe điện; và đột nhiên ông thấy

không thể chờ được nữa. Đâm bổ vào một góc tôi tối, ông rút cái phong bì
ra. Ông xé nó bằng những ngón tay run lẩy bẩy. Vật đầu tiên rơi vào tay
ông là miếng giấy màu xanh đáng sợ ấy.

Ông trợn tròn mắt nhìn nó, kinh ngạc. Nhất định đây là chuyện nhầm lẫn.

Họ không định gửi cho ông. Ông không phải là người mới làm có một năm
hay hai năm, thậm chí không phải là năm năm nữa. Ông có thâm niên kỳ
cựu. Mười lăm năm. Họ không thể thải đám đã làm việc cho họ mười lăm
năm được. Chưa thể được.

Ấy vậy mà họ đã thực sự làm. Ông nhếch mắt nhìn tờ giấy trong ánh

sáng chập choạng của cái góc ấy. Bị thải. Thật là một trò cười cay đắng. Từ
trước đến giờ, lý do giải thích cho một lần cắt lương đều là nó – để khỏi
phải thải bớt thợ. Ngay cả tổ chức công đoàn cũng bảo họ thế.

Ông nhét lại cái phong bì vào túi, cố trấn áp một cảm giác sợ hãi bỗng

cuộn lên trong lòng. Ông sẽ làm gì bây giờ? Tất cả những gì ông biết đều
thuộc xe điện. Ông đã quên hết mọi công việc đã từng làm trước đó. Ông
chỉ còn nhớ hồi trẻ có thời gian ông đã làm phụ nề ở công trường.

Ông đi ra khỏi tòa nhà để xe điện tôi tối, lóa mắt vì ánh sáng ban ngày

chói chang. Một tốp đàn ông đang đứng tụm lại trên vỉa hè, bộ đồng phục
màu xanh bạc của họ trở nên đỏ quạch trong ánh nắng. Một người gọi:
“Này Đentơn, ông cũng vớ được cái đó phỏng?”

Tôm nhìn ông ta, gật đầu. “Phải”.

- Chúng tôi cũng vậy. – Một người khác đáp. – Họ thải những anh có

thâm niên cao ra bởi chúng ta nhận được nhiều lương hơn. Tất cả những
người mới đều được giữ lại hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.