NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 871

Êlen vẫn quay lưng lại phía ông. Ông đặt tay lên vai bà, xoay bà lại.

“Êlen, Êlen”, ông nói dịu dàng, “chuyện gì xẩy ra với chúng ta vậy?”

Bà trân trân nhìn vào mặt ông một thoáng, rồi đưa tay lên vai, hất tay

ông ra. “Đừng có đụng vào tôi. Ông Thômax Đentơn. Đừng có đụng vào
tôi!”

Giọng ông lộ vẻ nhẫn nhục. “Êlen, tại sao vậy? Chuyện xẩy ra không

phải lỗi ở tôi. Đó là ý Chúa”

- Ý Chúa ư? – Bà cười rít lên. – Ông giờ lại là người nói đến ý Chúa ư.

Ông, cái kẻ bao nhiêu năm rồi tôi không nhớ nổi nữa, không thèm đi lễ nhà
chùa. Nếu ông nghĩ tới Đấng cứu thế hơn cái món bia chiều thứ bẩy của
ông, thì Người đã ban cho ông một chút tình thương của Người rồi!

Ông hít một hơi thật mạnh, rồi từ từ thở ra. Ông quay đi, bước trở lại

phòng tắm, bắt đầu cạo râu bằng nước lạnh. Trước kia bà đâu có như thế
này – ăn nói cay độc, tàn nhẫn, chạm vào người như chạm phải gai. Rồi
phát điên phát dại vì nhà thờ và mấy lão thầy tu. Đã một thời, bà là Êlen
Fitgiơrold, mắt cười sáng long lanh, chân xinh xinh lúc nào cũng thích
nhảy. Ông nhớ lại cái lần họ gặp nhau đầu tiên ở Vũ hội Ái Nhĩ Lan trên
phố Đây ngày ấy.

Đêm đó, bà là cô gái xinh nhất vũ hội, mái tóc vàng nâu, mắt xanh ngắt,

đôi chân xinh xinh. Đó là năm 1912, năm sau họ lấy nhau. Một năm sau
nữa Gieny ra đời.

Khi ấy, ông đã là người lái xe của hãng xe điện, và khi hết chiến tranh,

giải ngũ trở về, họ dọn tới căn hộ này. Một năm sau, một đứa con giai ra
đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.