NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 873

- Tôi sẽ thôi không kêu nữa. – Ông cáu kỉnh đáp. Và hơi vai bà bốc lên

nóng sực trong tay ông; không kìm được nữa, ông chiếm bà bằng vũ lực.
Cơn kích thích làm ông lịm đi, ông nằm trên bà, thở nặng nhọc, nhìn thẳng
vào mắt bà.

Bà lặng lẽ nhìn trả ông, không động đậy, thụ động như trong suốt thời

gian ông ép buộc bà. Ông rùng mình một lần cuối cùng. Rồi bà cất tiếng.
Giọng bà thản nhiên, xa xăm, lơ đãng, dường như không có ông ở trên đó.
“Thế nào, anh đã trút hết cái tanh tưởi của anh vào tôi xong chưa?”

Ông cảm thấy bụng mình chợt cuộn lên một cảm giác buồn nôn lặng

ngắt. Trừng trừng nhìn bà thêm một thoáng, ông lăn khỏi người bà, rơi
xuống chỗ nằm của mình trên giường. “Tôi xong rồi”, ông đáp, giọng đều
đều, không thần sắc.

Bà nhỏm dậy, quỳ thụp xuống bên cạnh cái ảnh Chúa giáng sinh bé xíu

đặt dưới thập tự. Ông có thể cảm thấy mặt bà quay về phía ông trong bóng
đêm. “Tôi sẽ cầu nguyện Đức Mẹ Đồng trinh để cho cái hạt gốing anh đã
tống vào tôi không tìm thấy chỗ sinh sôi nảy nở”, bà rít lên cay nghiệt, khe
khẽ.

Ông nhắm nghiền mắt, trở mình quay lưng lại phía bà. Họ đã làm cho cô

ta trở nên như vậy đấy, đầu độc mọi cái hai người đã từng có. Lòng ông
chợt nghẹn thắt lại một nỗi đắng cay.

Từ đó, không bao giờ ông còn bước chân vào nhà thờ nữa.


5

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.