NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 879

- Ta sẽ biết. – Giôny đáp, quay lại nhòm qua cửa sổ.

Gieny đã uống xong cốc nước và leo khỏi cái ghế cao trước quầy. Cô đặt

trả tờ tạp chí vào giá, bước qua cửa… Giôny bước lại chặn đường cô.
“Đằng ấy về nhà đấy hả Gieny?”

Cô đứng dừng lại, mỉm cười nhìn nó. “Có lẽ tôi sẽ ra công viên một chút.

Có thể ở đấy sẽ có gió mát từ vịnh thổi vào”.

- Để tụi này đi cùng có được không? – Giôny hỏi. – Tụi này cũng chả có

việc gì làm cả.

Cô thầm hỏi không biết vì sao Giôny lại đột nhiên ngỏ lời muốn đi dạo

với cô thế này. Trước kia, anh chàng có bao giờ tỏ vẻ quan tâm đến cô đâu.
Khi Tôm từ cái quán rượu đối diện với tòa nhà để xe điện bước ra, thì đã
mười giờ đêm. Ông đã say mụ mẫm người đi, khóc rưng rức, buồn bã, khổ
sở. Ông mở to mắt trân trân nhìn sang phía bên kia đường 2-12 tội nghiệp
đang ở đó. Chiếc tàu điện cũ của ông. Nhưng con bé không còn là của ông
nữa rồi. Con bé sẽ không bao giờ còn là tàu điện của ông nữa. Nso đã là
của một người khác mất rồi.

Nước mắt ông ròng ròng lăn xuống má ông. Đời ông thế là lụn bại.

Không tàu điện, không công ăn việc làm, về nhà thì vợ cũng không còn là
vợ nữa. Giờ đây, bà ta đang ngồi ở một xó xỉnh nào đó trong nhà thờ, cầu
nguyện.

Liệu bà có hiểu rằng một người đàn ông lúc đã nằm trên giường thì

không phải chỉ cần độc có mỗi một lời cầu nguyện không?

Nếu trong túi có lấy đôi ba đôla, ông đã biết ông có thể đi đến đâu rồi.

Đám con gái ở hiệu Magie biết rõ cách phải đối xử với đàn ông như thế nào
lắm. Ông lục lọi trong túi moi ra được một nắm xu. Cẩn thận, ông đếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.