NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 88

người cô. Cuối cùng lão hét lên một tiếng khủng khiếp, nhảy dựng lên. Và
khi chân lão chạm đất, mọi thứ đều im bặt, kể cả tiếng trống.

Như trong cơn mê, cầm lấy cái gậy cưới từ tay thầy phù thủy. Cô lặng lẽ

áp vào nó vào mặt mình, vào vú, rồi vào bụng.

Bây giờ tiếng trống lại nổi lên, rất chậm. Theo nhịp trống, cô hạ dần cái

gậy xuống giữa hai chân. Bên chân cô dẫm theo điệu trống, thoạt đầu chậm,
sau nhanh dần, nhanh dần. Mớ tóc đen dài của cô, chấm đến mông, bắt đầu
xòe ra một cách cuồng dại khi cô cầm cái gậy chạy vòng quanh đám đàn bà
cho họ cầu chúc và thốt lên những tiếng ghen tỵ.

Chạy hết vòng, cô lại một lần nữa đứng một mình ở giữa, chân dậm liên

hồi theo nhịp trống. Kẹp cái gậy vào giữa hai chân, cô bắt đầu hơi rúm
người, từ từ khuỵu xuống.

- Ai…ii… - đám phụ nữ đung đưa người theo tiếng trống, thở dài.

- Ai…ii… - họ lại thở dài tán thưởng khi cô nhấc người lên khỏi cái gậy.

Một cô gái tân quá háo hức nuốt của người chồng là không nên.

Rồi họ nín thở khi thấy cái gậy một lần nữa xuyên vào người cô. Mỗi

người đều nhớ đến cái ngày cưới của mình, khi mình cũng ngước mắt lên
nhìn đám đàn bà vòng quanh, cầu khẩn giúp đỡ. Nhưng không một ai dám
nhích tới. Tự cô dâu phải làm cho mình.

Tiếng trống xói vào cơn đau của Kanêha. Môi cô mím chặt. Đây là

chồng cô, Râu Đỏ, người thợ săn oai hùng. Cô không được làm hổ mặt anh
ở đây, trong túp lều này, giữa lũ đàn bà này. Khi anh tiến vào cô, thay cho
hồn anh, con đường của anh phải dễ dàng và nhanh chóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.