NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 90

Kanêha gật đầu và bắt đầu ngoan ngoãn gói ghém mọi thứ trong khi đó,

anh đi mắc la vào xe. Mắc xong, anh trở lại túp lều.

Kanêha nhặt cái bọc cuối cùng lên, chực bước ra cửa thì một cơn đau

quặn lên trong bụng cô. Bọc đồ tuột khỏi tay cô, cô ngã gập người xuống.
Mắt cô ngước lên, nhìn anh, đầy ý nghĩa.

- Cô bảo bây giờ ư? – Xam thốt lên, gần như không tin.

Cô gật đầu.

- Nào, để tôi giúp cô nhé!

Cô ngồi thẳng dậy, cơn đau đã qua. “KhPong”, cô đáp, bằng tiếng

Kaiôoa, “đây là việc của đàn bà, chứ không phải của một người đàn ông”.

Xam gật đầu. Anh bước ra cửa. “Tôi sẽ chờ ở ngoài”.

Đến hai giờ sáng thì anh nghe thấy lần đầu tiên tiếng trẻ con khóc ở

trong nhà. Anh đã thiu thiu ngủ. Tiếng khóc làm anh choàng tỉnh, nhận thấy
mình ngồi dưới một bầu trời đầy sao. Anh ngồi cứng người lại, lắng nghe.

Khoảng hai mươi phút nữa trôi qua, rồi cánh cửa nhà mở, Kanêha hiện

ra. Xam lập cập đứng dậy, bước vào nhà.

Trong một góc nhà, trên cái chăn ở trước đống lửa, một đứa bé nằm trần

trụi. Xam đến đứng, nhìn xuống.

- Con giai, - Kanêha kiêu hãnh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.