NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 92

thước bằng khẩu súng cỡ 22 của chú. Tóc chú đen và thẳng, xõa dài theo
kiểu người da đỏ. Mắt chú xanh sẫm, gần như đen trên bộ mặt rám nắng.

Một tối khi cả nhà đang ngồi ăn, Xam bỗng ngẩng lên nhìn con. “Người

ta sắp sửa mở một cái trường học ở Đogiơ” ông nói.

Macx ngẩng lên nhìn cha mình, thấy mẹ đi từ bếp lò ra bàn. Chú không

biết phải đáp lời hay im lặng. Và chú cứ lặng thinh ăn.

Tao đã ký xin cho mày vào đó. – Xam nói, - Tao đã trả mười đô la.

Macx cảm thấy giờ là lúc phải nói: “Để làm chi?”

- Cho họ bảo học mày cách viết và cách đọc, - Cha chú đáp.

- Tôi phải biết những thứ đó để làm chi? – Mac hỏi.

- Một người đàn ông là phải biết ba thứ đó.

- Nhưng ba không biết, - Mac đáp, với cái logic rất đặc biệt của trẻ con, -

Mà thế cũng chẳng làm sao đến ba.

- Thời buổi bây giờ khác rồi, - Xam nói, - Khi tao là thằng nhỏ, những

cái đó chưa cần. Giờ thì mọi thứ đến tuốt tuột được viết hoặc được đọc cả.

- Tôi không khoái đi đâu.

- Mày phải đi, - Xam đột nhiên gầm lên, - Tao đã lo mọi chuyện xong

xuôi rồi. Mày có thể ngủ ở cái nhà ngang của ông Ônxen trong những ngày
đi học trong tuần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.