NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 91

- A, tuyệt! Mẹ kiếp! – Xam đụng khẽ vào đứa trẻ, nó kêu ré lên, mở mắt

ra. “Con giai”. Xam thốt lên. “Làm sao mà lại được thế này?” Anh cúi thấp
xuống sát vào nó.

Râu anh chọc vào đứa bé, nó lại kêu ré lên. Da nó trắng và mắt nó xanh

giống như mắt ba nó: nhưng tóc nó đen và dày trên cái đầu bé xíu.

Sáng hôm sau họ đi khỏi căn nhà gỗ.


3

Họ định cư lại ở vùng cách thành phố Đogiơ khoảng hai mươi dặm và

Xam bắt đầu chở hàng thuê cho công ty xe khách đường dài. Là người duy
nhất trong vùng có mấy con la, nên anh thấy công việc làm ăn cũng khá
thuận buồm xuôi gió.

Họ sống trong một căn nhà gỗ nhỏ và chính từ ngôi nhà ấy. Mac bắt đầu

lớn lên. Kanêha rất vui vì đứa con. Một đôi lần, cô cũng tự hỏi thầm tại sao
thần thánh lại không cho cô thêm đứa con nào nữa, nhưng hỏi thế thôi chứ
cô không lấy đó làm lo. Vì cô là người da đỏ, nên họ ít giao thiệp.

Xam cũng thích cách sống như vậy. Bản tính ông là rụt rè, những năm

dọc ngang một mình trên thảo nguyên cũng không làm mất được cái tính
rụt rè ngại tiếp xúc của ông. Ông nổi tiếng trong thị trấn là người trầm lặng
và chắt bóp. Có những tin đồn là ông tích trữ được rất nhiều vàng, giấu ở
đâu đó từ những năm còn lại là thợ săn trâu rừng.

Khi Macx lên mười một tuổi, chú đã dẻo dai và nhanh thoăn thoắt như tổ

tiên da đỏ của mình. Chú có thể cưỡi bất kỳ con ngựa nào chú thích mà
không cần yên cương, có thể bắn trúng mắt con chuột đồng cách một trăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.