NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 883

Êlen bước một bước về phía cô, đầy vẻ hăm dọa. Bà giơ một tay lên. Đột

nhiên bà cảm thấy hai cổ tay mình bị giữ chịt lại như cùm trong hai bàn tay
bằng thép. Bà ngẩng lên, bắt gặp bộ mặt của chồng bà. Đôi mắt vốn thường
xanh biếc dịu dàng của ông giờ lạnh ngắt, khắc nghiệt. “Để cho con bé yên!
Bà phát dại rồi hả?”

Bà trân trân nhìn ông một hồi, cơn giận bất chợt lúc nãy từ từ tan. Bà đột

nhiên cảm thấy mệt rã rời, yếu ớt. Mắt bà rưng rưng. “Nhưng cha Hatlây
bảo tôi đem nó tới. Người nói là Người sẽ cầu nguyện an ủi nó”.

Ông từ từ thả tay bà ra. Chúng rơi thõng xuống hai bên người bà. Ông

quay lại chỗ con gái. “Gấu con Gieny, có phải đấy là lý do con không đi
đến nhà thờ không?”, ông dịu dàng hỏi, “bởi vì người ta nhìn trừng trừng
vào con hả?”

Cô lặng lẽ gật đầu.

- Nếu bố đi cùng thì con có đi không? – Đột nhiên ông hỏi.

Cô nhìn vào mắt ông. Đôi mắt ngời ngời tình thương. Sau một hồi nín

lặng, cô đáp: “Có ạ”.

- Vậy được rồi. Con mặc quần áo đi. Bố sẽ cạo râu xong ngay đấy. – Ông

quay ngoắt người bước nhanh ra khỏi phòng. Êlen trố mắt nhìn theo, đờ
người vì kinh ngạc, không kịp thốt ra lời nào.

Cả nhà thờ dào lên tiếng ngạc nhiên khi họ đi dọc theo dãy ghế tới chỗ

ngồi của họ. Tôm nhìn thấy tua tủa những cái đầu quay ngật hẳn lại, miệng
há hốc nhìn họ. Người ông bỗng rung lên kinh tởm trước sự độc ác tiềm
tàng ở trong lòng tất cả mỉm cười, quỳ xuống trước bàn thờ làm dấu rồi
mới ngồi xuống chỗ của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.