NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 903

Ánh đèn bàn hắt lên mặt ông làm khuôn mặt ấy trở nên đẹp đẽ khác

thường. Cô đứng sững ở ngưỡng cửa, nhìn ông không chớp. Cô cảm thấy
tim mình đập thình thịch rất lạ ở trong cô. “Nhưng thưa bác sĩ, tôi lo cho
bác sĩ quá. Bác sĩ đã làm việc quá nhiều rồi”.

- Tôi không sao đâu. – Giọng ông đều đều, không chút thần sắc. Ông

quay người lại, nhìn cô. Mắt họ tìm thấy nhau, dừng hẳn lại. Cô thấy người
quay cuồng, dường như cô đang bị hút vào cái khoảng không thăm thẳm
của đôi mắt nâu dịu dàng kia, hút vào mãi, vào mãi…. Cô bíu vội lấy cánh
cửa cho khỏi ngã, hai chân run bần bật. Môi cô không thốt nổi ra lời. Cô
mở to mắt nhìn ông trân trân, họng nghẹn lại.

- Cô Đentơn, cô làm sao vậy?

Cô phải cố hết sức một cách tuyệt vọng mới nói được một tiếng

“Không”. Cô lắc đầu, khẽ thì thào, gắng gượng nhìn đi chỗ khác. Không ạ”.
Rồi đột nhiên cô vùng chạy lên gác.

Mãi đến khi ông giữ được cô ở cửa ra vào căn hộ của cô, cô mới biết là

ông đã đuổi theo mình. Hơi ấm của bàn tay ông túm lấy vai cô thấm qua
lần vải mỏng cái áo choàng nóng rực. “Gieny, cô sợ tôi, hả?”. Ông cộc cằn
gắt lên.

Cô ngẩng lên, nhìn vào mặt ông. Đôi mắt ông ngời ngời, đau đớn. Người

cô chợt mềm lả đi. Không có tay ông giữ vội, cô đã ngã sụp xuống.
“Không”… cô thì thào.

- Vậy thì tại sao hả?

Cô cúi mặt, không đáp. Hơi bàn tay ông bắt đầu tỏa ra thành lửa khắp

người cô. “Nói đi”, ông giục, lắc cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.