NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 907

biết rõ những chuyện gì đang xẩy ra ở khu đồi trên ấy. Rượu chè, ngủ nghê
lang chạ với vợ của nhau… Tôi cũng đọc báo, có kém gì ông đâu”.

- Gieny là con bé ngoan. Nó không bao giờ làm những chuyện ấy đâu.

- Tôi không dám chắc là như vậy. Đôi khi, một chút khoái lạc giống như

một thìa mật ấy. Đủ ngọt lưỡi, nhưng không đủ cho người ta thấy đầy mồm.
Mà cả tôi với ông thì đều biết rõ là nó đã biết thế nào là khoái lạc quyến rũ
rồi.

- Bà vẫn còn chưa tin nó, phải không? – Ông cay đắng vặn hỏi. – Bà thấy

tin lời hai thằng du côn ấy hơn là con đẻ bà ư?

- Vậy tại sao nó lại không đi kiện? Nếu không có một chút xíu gì là thật

trong lời hai đứa kia, thì nó đã không việc gì phải sợ cả. Nhưng đằng này
thì không, nó nhận một ngàn đôla, để được cái nhãn hiệu luôn con nhà thổ
đấy!

- Bà biết rõ không kém gì tôi là tại sao nó lại làm thế. – Tôm đáp. – Bà

nên cảm ơn cái nhà thờ của bà về việc ấy đi. Họ thậm chí không muốn ra
tòa để nói rằng con bé là đứa tử tế đứng đắn. Không, họ sợ là cha mẹ của
hai thằng kia không thích, và thôi không góp tiền hàng tuần cho họ nữa!

- Nhà thờ đã cho con bé đi học. Lại tìm việc cho nó nữa. Nhà thờ đã làm

tròn bổn phận của mình.

- Vậy thì bà còn kêu ca càu nhàu gì nữa?

Bà ngồi lặng hồi lâu, nghe thấy ông cáu kỉnh quẳng hộp giày xuống sàn

buồng ngủ lúc thay quần áo đi tắm. Rồi bà đứng lên khỏi ghế, sờ tay vào
bếp đun nước nóng. Tắm nước nóng qua một cái bây giờ chắc chắn sẽ làm
bà bớt đau nhức đi được một ít. Cái thời tiết ẩm thấp mùa thu này đã làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.