NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 917

Bác sĩ nhìn thẳng vào mắt ông lão và thấy rõ là ông già không sợ. Nếu có

gì ánh lên trong đôi mắt ấy, thì đó là một sự tò mò sắc sảo. Anh quyết định
rất nhanh. Coltơn đã nhầm trong cách xử trí chuyện này. Đây là một người
đàn ông thực sự. Ông đáng được đối xử bằng sự thật. “Ông Xtanđơxt, ba
tháng nếu như ông gặp may. Còn nếu không, sáu tháng”.

Ông già nhìn không chớp mắt. “Ung thư à?”.

Bác sĩ gật, “ác tính và di chứng” – anh đáp. “Tôi đã cắt bỏ hẳn một quả

thận và gần một nửa quả kia. Chính vì vậy mà ông phải đeo cái túi đựng
chất thải ấy”.

-Rồi nó có đau không?

-Rất đau. Nhưng ta có thể dùng moocphin làm tê.

-Vứt cha cái ấy đi! Hấp hối là chuyện duy nhất trong đời tôi chưa từng

trải. Đó là một việc tôi không muốn để lỡ dịp được thử qua đâu.

Cái máy Têlêtip đột nhiên kêu lách tách rộ lên. Ông già đưa mắt liếc nó,

rồi quay lại bác sĩ. “Khi nào thì tôi biết là sắp đến chỗ ấy, anh bạn?”.

-Nhìn nước giải trong cái túi ấy. Càng đỏ thì càng đến gần. Như vậy có

nghĩa là thận đã cho máu qua chứ không phải cho nước giải qua nữa, bởi vì
ung thư đã ăn dần đến hết quả thận.

Ánh mắt ông già sáng quắc, thông minh. “Như vậy có nghĩa là tôi có thể

sẽ chết vì nhiễm độc urê trong máu hả?”.

-Có lẽ vậy. Nếu không có gì hư hỏng nữa xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.