NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 921

-Tốt. Giờ thì tắt cái của nợ ấy đi để ta nói chuyện.

Cô đi tới, rút nút cắm ra, rồi quay lại, ngồi đối diện với ông. Cô châm

một điếu thuốc hút, ông tư lự nhấp sâm banh qua cái ống thuỷ tinh. “Khi
việc này xong thì cháu định làm gì?”.

-Cháu chưa nghĩ ngợi gì về nó cả.

-Cháu nên bắt đầu đi thì hơn. Từ giờ đến đó không còn lâu la gì nữa đâu.

Cô mỉm cười nhìn ông. “Cụ nóng lòng muốn tống tôi đi cho khuất mắt

hả?”.

-Đừng có ấm ớ! Cái lý do duy nhất tôi còn cố sống thế này là bởi vì tôi

không muốn rời xa cô đâu, cô nỡm ạ.

Giọng của ông có một cái gì đó khiến cô vội chăm chú nhìn ông, dò hỏi,

tìm kiếm: “Bác Chaly, bác biết không, cháu tin là bác nói thế là nói thật
đấy”.

-Tất nhiên thật thế. – Ông đáp gọn.

Đột nhiên cảm động, cô cúi xuống ghế ông ngồi, hôn nhẹ lên má ông.

“Này, y tá Đentơn”, ông thốt lên, vẻ nghiêm nghị đùa đùa. “Tôi nghĩ là cô
xiêu lòng rồi đấy. Tôi sẽ túm được cô em cho mà xem”.

-Bác Chaly, bác đã làm em xiêu lòng từ lâu rồi đấy. Chỉ có điều ân hận là

ta không biết nhau sớm hơn mà thôi.

Rồi nghĩ lại lời nói đùa, cô cảm thấy đúng như thế thật. Ngay từ lần đầu

tiên cô xuống ăn trưa cùng ông trong phòng của ông ở bệnh viện ấy, sau cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.