NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 940

núm vú cương cương, hằn lên qua lần vải căng ngang đôi bầu vú nở căng,
đường cong mềm mại của cái bụng, xương mu đột ngột nhô cao, không thể
nào dấu được vì cái thế chân như vậy. Mái tóc dài, vàng óng ả của cô xoã
bung ra mép giường, và ánh sáng loà của ngọn đèn chụp đã hắt vào mắt cô
một vẻ mời chào rất lẳng, khi cô nhoẻn cười với người khán giả vô hình, từ
trên cao xuống, ở cái góc dưới bên trái.

Tờ Đời sống đã in bức ảnh ấy, với vẻn vẹn có độc một chữ kẻ hằn lên

thành một khối trắng đậm ở phía dưới nó:

ĐENTƠN.

Chuyện đã xẩy ra được gần một năm rồi, vào tháng mười năm 1941, lúc

bộ phim Người có tội bắt đầu chiếu buổi đầu tiên của cuộc đời nó ở Niu
Yooc. Cô nhớ lại nỗi ngạc nhiên của mình, khi đi trong hành lang của
khách sạn Oaldof cùng với Giônơx, đột nhiên cô bắt gặp hàng dãy ảnh
mình treo la liệt trên các giá để báo và tạp chí.

“Ồ, nhìn này!” Cô thốt lên, đứng sững lại, ngỡ ngàng. Giônơx tủm tỉm

cười với cô bằng cái lối rất riêng của anh, giờ thì cô hiểu rồi, mỗi khi anh
đặc biệt thích thú với một điều gì đó. Anh đi băng sang quầy báo, quẳng
một đồng hào xuống, rút lấy một tờ tạp chí. Anh đưa nó cho cô lúc hai
người bước vào thang máy.

Trên đường lên, cô mở nó ra xem. Cái đầu đề nổi bật trên báo:

TÌNH DỤC CÓ HỒN.

Giônơx Cođơ, một người đàn ông trẻ, giàu có, người làm ra thuốc nổ,

máy bay, chất dẻo và tiền (xin xem Đời sống, tháng 10 – 1939) và khi hứng
thú lôi cuốn anh, thỉnh thoảng có làm phim, (Thằng phản bội – 1930, Bầy
quỷ trên trời – 1932), vừa mới cho ra một câu chuyện nhân cách hoá rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.