NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 948

bôlêrô; cây piano, bộ hơi và bè viôlong chơi giai điệu của bài ca trên nền
trống và cái kèn bax to tướng giữ nhịp.

Cô bắt ngay vào đoạn nhạc, mắt lim dim nhắm lại trong luồng ánh sáng.

Môi dưới mòng mọng, bón son. “Em thiết tha mong được anh yêu”, cô hát
trầm trầm, “Chỉ tình anh, không cần ai khác… Chỉ cần anh yêu anh là
người duy nhất…à….à… một mình anh…”.

Tiếng gầm của khán giả ầm ầm rộ lên, rộ lên mãi theo lời cô hát, che lấp

mọi cái, trừ lời hát của cô. Và trong một thoáng cô kinh hoàng trước sức
lửa nhục dục hừng hực nén lại trong đó.

12

Morixơ Bonơ bước vào khách sạn Hôliut Braun Đabij, cái kịch bản dày

cộp bọc bìa xanh cắp ở nách. Bác hầu bàn trưởng cúi đầu. “Chào ông Bonơ
ạ. Ông Piơx có mặt ở đây rồi”.

Hai người đi tới một cái quầy ngăn riêng ra ở cuối khách sạn. Đan ngẩng

đầu khỏi tờ “Phóng viên Hôliut” đang đọc, đặt nó xuống cạnh cốc rượu.
“A, chào Morixơ”.

Bonơ buông mình rơi phịch xuống chiếc ghế đối diện. “Xin chào”. Ông

ngoảnh sang nhìn tờ báo của ngành. “Thế nào, cô nàng của chúng tôi được
ca ngợi ghê đấy chứ nhỉ?”.

Đan gật đầu.

-Đấy chưa được một nửa đâu. – Bonơ nói tiếp. – Al Pêtrôxeli bảo rằng

chưa bao giờ ông ta được nhìn thấy một cảnh như vậy. Binh lính không để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.