NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 95

- Khi bố con ông đến đấy, - cô giáo nói, - cắt tóc cho nó. Như thế thì

trông nó mới không khác những đứa trẻ khác được.

Xam gật đầu. Ông hiểu rõ cô ta muốn nói gì. “Tôi sẽ làm thế, thưa bà.

Xin cảm ơn bà”.

Mac lóc cóc đi bên cạnh ông đến cửa hiệu bách hóa. Chú ngẩng lên nhìn

cha. Lần đầu tiên chú nghĩ đến điều ấy. “Ba, tôi khác bọn trẻ con phải
không à?”

Xam nhìn chú. Và ông lần đầu tiên cũng mới nghĩ đến điều ấy. Bỗng

dưng một nỗi buồn ập đến lòng ông. Ông quỳ thụp xuống con đường ngập
bụi cạnh con mình. Ông nói với Mac, vẻ thâm trầm hiểu đời thật bất ngờ so
với cuộc sống lặng lẽ, cô độc:

- Tất nhiên là khác, - ông nhìn thẳng vào mắt Mac, - Mọi người trên đời

này đều khác nhau, như là không có hai con trâu nào lại giống hệt nhau,
hay hai con la cũng vậy. Mọi người đều giống nhau và tuy vậy, đều khác
nhau cả.

Đến cuối năm học đầu tiên của Mac, cô giáo hóa ra lại rất tự hào về chú.

Cô ta rất ngạc nhiên nhận thấy rằng chú là học trò giỏi nhất của cô. Chú rất
sáng dạ và nhanh nhẹn, học mọi cái dễ như chơi. Khi hết năm, cô bắt Xam
hứa đi hứa lại là mùa thu lại tiếp tục cho Mac đến trường.

Trường đóng cửa nghỉ hè, Mac đem quần áo từ hiệu ông Ônxen về và ở

lại nhà. Tuần đầu tiên, chú miệt mài chữa hết mọi chỗ mùa đông vừa rồi
làm hỏng ngôi nhà.

Một tối, khi chú đã đi ngủ, Kanêha quay sang phía chồng. “Anh Xam”,

cô nói bằng tiếng Anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.