NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 97

Xam mím môi. Ông tự hỏi không hiểu tại sao cô lại biết được điều ấy.

Cô không bao giờ vào thị trấn, cô không bao giờ rời khỏi nhà. Ông cảm
thấy mơ hồ như mình có lỗi. “Chúng nó là lũ ngu xuẩn”, ông đáp.

- Em cũng biết thế, - Cô nói giản dị.

Ông đưa tay, đụng vào má cô, biết ơn. Cô giữ lấy tay ông, ấp lên má

mình: “Em nghĩ rằng đã đến lúc ta gửi con trai ta đến lều của người tù
trưởng hùng mạnh, ông nói để nó có thể học biết được cái sức mạnh thực
sự của dòng máu mình”.

Xam nhìn thẳng vào mặt cô. Theo nhiều lẽ, đó là một ý rất thông minh.

Ở một mùa hè với người Kaiôoa, Mac sẽ học được tất cả những gì nó cần
để tồn tại được trên vùng đất này. Nó cũng sẽ học biết được rằng nó ra đời
từ một gia đình mang dòng máu lâu đời hơn bất cứ gia đình một con chó
ranh nào đã trêu chọc dày vò nó. Ông gật đầu. “Tôi sẽ đem con giai chúng
ta đến lều của những người Kaiôoa anh em của tôi”.

Ông nhìn cô một lần nữa. Năm nay ông đã năm mươi hai rồi và cô thì chỉ

nhỉnh hơn một nửa tuổi ông. Cô vẫn dong dỏng cao, rắn chắc. Cô đã không
phát phì ra như những người đàn bà da đỏ khác. Và ông chợt cảm thấy tim
mình đang nghẹn ngào phồng lên trong ngực.

Ông thả rơi bộ dây cương xuống, kéo đầu cô ngả vào ngực mình. Tay

ông dịu dàng vuốt ve mái tóc vợ. Và bỗng dưng, ông chợt hiểu cái bao
nhiêu năm nay đã cảm thấy sâu sắc ở trong mình. Ông nâng mặt cô lên.
“Anh yêu em, Kanêha”, ông nói.

Mắt cô đen sẫm, nhòa nước, “Em yêu anh, người chồng của em ạ”

Và, lần đầu tiên, ông hôn lên môi cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.