NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 967

Lão già gật.

- Làm sao tôi biết được là không còn có những bản sao nữa hả?

Lão già ngước mắt lên, tán thưởng. “Tôi thấy đúng là cô đã học được khá

nhiều. Tôi đã bỏ ra năm nghìn đôla để mua cái hộp phim nho nhỏ này. Mà
tôi hẳn là đã không làm thế nếu không biết chắc là chẳng còn bản sao nào
nữa cả. Ngoài ra, việc gì phải cạn tàu ráo máng với nhau cơ chứ? Biết đâu
đến một lúc nào đó, chúng ta lại muốn làm ăn với nhau thì sao?”

Lão đóng cái hòm lại. “Tôi sẽ để kịch bản lại cho cô”.

Cô lặng thinh không đáp.

Lão quay lại, tay cầm nắm cửa, nhìn cô: “Tôi đã bảo cô là chỉ phiền cô

có dăm phút thôi mà”.

14

Đan Piơx loạng choạng đứng dậy, gõ cái thìa nhỏ xíu vào thành cốc rượu

kêu lanh canh. Lão đưa mắt nhìn cả dãy bàn quàu quạu như cú. Lão đã say
mèm, say đến sướng người, tràn trề đắc chí như chỗ rượu uyxky Xcotch lão
đã thoải mái dốc vào họng từ đầu bữa tiệc.

Nhìn thấy mọi con mắt đã châu vào mình, lão hục hặc gật đầu: “Đan

Piơx này… ày, không bao giờ quên… ên ai là bạn của mình. Ông ta bao giờ
cũng là đu… úng mọi cái. Ta đã mang… ang đến tặng đôi bạn trẻ mỗi…
mỗi người một vật kỷ… ỷ niệm”. Lão quay người, búng tách ngón tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.