NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 974

anh cố sức biến tôi trở thành cái hình ảnh của cô ta. Thậm chí cả lúc ăn
nằm với nhau – những cái anh muốn tôi làm ấy. Đúng là anh thực sự nghĩ
rằng tôi ngây thơ tới mức không biết đó là những cái cô ta đã làm với anh
sao?

Chiếc nhẫn vẫn trên tay cô. Cô tháo ra, đặt lên bàn trước mặt anh. “Đây”,

cô nói.

Anh cúi xuống chằm chằm nhìn cái nhẫn. Viên kim cương hình như đang

phát ra những tia giận dữ chọc thẳng vào mắt anh. Anh từ từ ngẩng lên nhìn
cô, mặt hốc hẳn đi, hằn những nếp nhăn. “Giữ lấy nó”, anh thốt lên cộc lốc,
bỏ đi thẳng.

Cô đứng sững ở đó hồi lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng ôtô anh rồ máy,

chạy ra khỏi cổng. Rồi cô tắt đèn, bước lên gác, để chiếc nhẫn vẫn nằm
nguyên trên bàn; và cuộn phim, như một băng côngpheti sau bữa tiệc, nằm
loằng ngoằng sõng sượt trên bàn.

Cô nằm trên giường, mắt mở to trân trân nhìn ngược vào đêm, ráo

hoảnh. Giá bật lên khóc được thì cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rồi đấy.
Nhưng lòng cô trống rỗng, bị những tội lỗi của chính bản thân cô gặm
nhấm trơ trụi mất rồi. Không còn có gì, để cô cho ai được nữa. Cô đã dùng
cạn phần tình yêu chứa đựng ở trong cô.

Có một thời, thuở rất xa xưa, cô đã yêu và từng được yêu thương lại.

Nhưng Tôm Đentơn đã chết, đã vĩnh viễn mất rồi, không còn gọi về được
nữa.

Cô bật thét lên trong bóng tối: “Bố ơi, cứu con với! Giúp con với, bố ơi!

Con không biết phải làm gì bây giờ!”. Cô bật thét lên trong bóng tối: “Bố
ơi, cứu con với! Giúp con với, bố ơi! Con không biết phải làm gì bây giờ!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.