NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 975

Ước gì cô có thể quay trở lại, làm lại mọi cái từ đầu. Trở lại với cái mùi

thơm quen thuộc của bắp cải nấu và thịt bò hộp ngày chủ nhật, tiếng thì
thào dịu dàng của lời cầu kinh Max buổi sáng bên tai, trở lại với các xơ và
nhà thương, với niềm thỏa mãn bên trong hồn ta, được làm một phần công
việc của Chúa.

Rồi giọng bố cô chợt thì thào vọng tới cô, trong ánh ban mai đang mờ

mờ sáng lên: “Con có thực muốn đi không hả Gấu con Gieny?”

Cô nằm lặng hồi lâu, nghĩ ngợi, hồi tưởng. Cái thời ấy có vĩnh viễn qua

đi không? Nếu trong khi xưng tội, cô không nói gì đến cái phần đời ấy, cái
phần hình như không còn là của cô, thì không cần thiết phải cố quên như
vậy. Người ta sẽ không biết đâu. Đó sẽ là tội lỗi duy nhất của cô. Còn đoạn
sau dời cô, thì tất cả mọi người đều đã rõ.

Làm như vậy sẽ là có tội. Tội cắt xén. Nó sẽ làm cho bất kỳ một lần

xưng tội nào của cô trong tương lai sẽ không còn thiêng liêng nữa. Nhưng
cô có rất nhiều cái có thể hiến dâng, và không hiến dâng chúng, không
những cô đã từ bỏ mình trước Chúa, mà còn từ bỏ cả những người cần đến
sự giúp đỡ của cô. Giữa hai tội cắt xén và từ bỏ, tội nào lớn hơn? Trong
một thoáng cô kinh hoàng khiếp sợ. Rồi cô quyết định rằng đó là việc riêng
giữa cô và Đấng Sáng tạo ra cô. Quyết định là của cô, chỉ mình cô chịu
trách nhiệm về mình, cả bây giờ lẫn bất kỳ lúc nào đó trong tương lai.

Và đột nhiên, cô quyết định. Cô không còn thấy sợ nữa.

- Thưa bố, có ạ. – Cô thì thào.

Giọng dịu dàng của ông vọng âm âm trong gió: “Vậy thì được rồi, Gieny.

Con mặt quần áo vào đi. Bố sẽ đi cùng con”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.