NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 992

Nhưng thâm tâm, tôi chắc chắn rằng nó đã được làm ra. Cái phép thần sẽ

chấm dứt chiến tranh ấy.

2

Tôi xuống tàu ở Reno, trong khi Morrisey tiếp tục đi tới tận Los Angeles.

Không còn thời gian gọi bác Robert ở trại nữa, tôi nhảy lên một chiếc taxi,
phóng thẳng tới nhà máy. Chúng tôi lao vèo qua cái cổng thép mắt cáo, trên
có tấm biển đề to tướng Công ty THUỐC NỔ CORD cách tòa nhà chính
của nhà máy hơn một cây số rưỡi.

Từ ngày có chiến tranh, nhà máy đã mở rộng ra một cách kinh khủng.

Tất cả các công ty khác của chúng tôi cũng vậy. Hình như chúng tôi dù có
lớn ra đến đâu, bao giờ cũng còn thừa chỗ như vậy.

“Tôi bước ra khỏi xe, trả tiền. Tài xế lái chiếc Taxi chạy vụt đi, tôi ngẩng

lên nhìn tòa nhà cũ quen thuộc. Nó đã cũ kỹ rồi, nom nhem nhuốc và lỗi
thời so với những tòa nhà mới xây thêm; nhưng mái của nó vẫn sáng trắng,
phản chiếu ánh trăng lấp lánh. Không hiểu sao, tôi không thể làm như các
giám đốc khác là chuyển văn phòng của họ sang tòa nhà quản trị mới. Tôi
vứt mẩu thuốc lá xuống đường, di chân nghiến nát nó trong lớp bụi, rồi
bước vào tòa nhà.

Vẫn cái mùi hóa chất ấy, vẫn tiếng thì thào bật ra từ môi những người

đàn ông, đàn bà mà tôi luôn nghe được mỗi khi đi ngang qua: “Em Nijo”.
Cậu con. Đã hai mươi năm rồi, và hầu hết những người này chưa đến đây
khi ba tôi mất, vậy mà họ vẫn gọi tôi như thế. Thậm chí cả đám trẻ nữa,
nhiều cô cậu tuổi còn chưa bằng nửa tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.