NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 998

- Anh muốn như vậy. – Mac đáp. – Nhớ ra chưa?

Tôi nhớ ra rồi. Hải quân khi ấy rất hoài nghi về một cái máy bay khổng

lồ như vậy lại có thể cất cánh lên không trung được, và tôi đã ép họ ký một
hợp đồng cho phép họ chỉ nhận cái máy bay sau khi chúng tôi đã thử toàn
bộ nó, trước khi chiến tranh kết thúc. Chuyện ấy xảy ra hơn bảy tháng
trước.

Gần như ngay lập tức sau đó, chúng tôi toàn gặp chuyện không hay. Các

thí nghiệm đồ bền chỉ ra rằng những loại vật liệu thông thường sẽ làm cô
hiếc máy bay nặng quá sức nâng của hệ thống động cơ. Chúng tôi mất đứt
hai tháng vào đó, cho đến khi các kỹ sư tìm ra được một hợp chất thủy tinh
sợi, nhẹ bằng một phần mười kim loại nhưng bền gấp bốn. Rồi lại phải xây
dựng một hệ thống máy đặc biệt để làm ra vật liệu mới. Tôi thậm chí đã
kéo cả Amos Winthrop từ Canada về phụ trách công trình này. Lão già ấy
đã làm ăn nổi đình nổi đám ở trên đó, và có một đức tính rất quý là bao giờ
cũng tìm ra lối thoát ở chỗ mọi người đã hết cách xoay xở.

Và ông ta cũng vẫn chó đen giữ mực như xưa. Ông ta đang ở thế bắt bí

được tôi, ông ta biết vậy. Ông ta bắt tôi phải nhắc ông ta lên chức phó giám
đốc Công ty máy bay Cord rồi mới chịu xuống làm.

- Cho đến giờ ta đã mất vào đấy cả thảy bao nhiêu rồi?

Mac cúi xuống nhìn tờ giấy: “Mười sáu triệu, tám trăm bảy mươi sáu

ngàn, năm trăm chín mươi tư đôla ba nhăm xu. Tính đến ngày mười ba
tháng sáu”.

- Chúng ta gặp chuyện rắc rối rồi! – Tôi thốt lên, vớ lấy điện thoại. Có

tiếng cô trực tổng đài đáp lại. – Gọi ông Amos Winthrop ở Sandiego hộ tôi.
Và trong khi chờ nối được máy với ông ta, cô gọi cho ông Dalton ở văn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.