NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 10

như chính gã không quan tâm đi nữa, thì vẫn còn vợ gã đó, cô thực sự quan
tâm. Rất quan tâm.

Barbour nói, “Bán ngựa là vô đạo đức lắm.”

“Vậy bán con con đi. Có hai con vật còn vô đạo đức hơn cả không có

con nào.”

Barbour bối rối nói, “Ý anh là sao? Nhiều người có hai con vật mà, ba,

bốn con ấy chứ, và như Fred Washborne kia, cái ông chủ nhà máy chế biến
tảo nơi em trai tôi làm việc, ông ta có tận năm con đấy. Anh chưa đọc bài
viết về con vịt ông ta nuôi trên tờ Bản tin ngày hôm qua à? Đó chắc hẳn là
con vịt giống Moscovy nặng nhất, to nhất ở vùng Bờ Tây.” Mắt anh ta mờ
đi, tưởng tượng ra có những món tài sản như vậy. Anh ta từ từ trôi dạt vào
trạng thái mê man.

Mò mẫm trong túi áo khoác, Rick tìm được phụ bản Catalogue Sidney về

Động vật và Chim số tháng Giêng. Cuốn sách đã bị nghiền ngẫm nhàu nát.
Gã xem mục lục, tìm đến ngựa non và tra ra giá hiện hành trên toàn quốc.
“Tôi có thể mua con ngựa con giống Percheron từ catalogue với giá năm
ngàn đô la,” gã nói to.

“Không mua được đâu,” Barbour nói. “Xem lại danh mục đi, in nghiêng

đấy. Nghĩa là họ hết hàng rồi, nhưng nếu có họ sẽ bán với giá đó.”

“Giả thử là,” Rick nói, “tôi trả anh mỗi tháng năm trăm đô la, trong mười

tháng. Bằng giá catalogue.”

Barbour tỏ vẻ tội nghiệp nói, “Deckard à, anh không hiểu gì về ngựa cả.

Sidney không còn con ngựa non Percheron nào cũng có lý do đấy. Ngựa
non Percheron đơn giản là không đổi chủ – ngay cả khi giá ngang với
catalogue. Chúng quá khan hiếm, cả những con thuộc loại kém cũng vậy.”
Anh ta dựa vào hàng rào chung giữa hai nhà, khoa tay. “Tôi nuôi Judy được
ba năm và trong quãng thời gian ấy chưa thấy một con ngựa cái Percheron
nào chất lượng như thế. Để mua được cô ngựa này, tôi đã phải bay đến
Canada, và chính tôi lái xe đưa về đây để đảm bảo không bị ăn cắp. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.