NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 125

nên hãy trả lời nhanh nhất có thể.” Từ ký ức, gã chọn câu hỏi đầu tiên. Bài
kiểm tra bắt đầu.

Sau khi đã xong, Rick ngồi yên lặng một hồi. Rồi gã bắt đầu thu thập dụng
cụ, bỏ lại vào cặp.

“Nhìn vẻ mặt anh thì tôi có thể đoán,” Phil Resch nói, hắn thở hắt trong

nỗi nhẹ nhõm tuyệt đối, không trọng lượng, gần như co giật. “Được rồi.
Anh có thể trả lại súng cho tôi.” Hắn giơ tay ra, ngửa lòng bàn tay, chờ đợi.

“Rõ ràng anh nói đúng, về động cơ của Garland. Muốn chia rẽ chúng ta,

như anh nói.” Gã cảm thấy mệt mỏi cả tâm lý lẫn thể xác.

“Anh đã vạch ra lý thuyết chưa?” Phil Resch hỏi. “Lý thuyết có thể giải

thích tôi là một phần của loài người ấy?”

Rick nói, “Có một sự khiếm khuyết trong khả năng thấu cảm, nhập vai

của anh. Một khiếm khuyết mà bài kiểm tra của chúng ta không đi tìm.
Cảm xúc của anh trước người máy.”

“Dĩ nhiên chúng ta không kiểm tra điều đó.”

“Có lẽ chúng ta nên đưa vào.” Gã chưa bao giờ nghĩ đến điều này trước

đây, chưa bao giờ thấy gã thấy có chút thấu cảm với những người máy gã
giết. Gã luôn cho rằng toàn bộ tâm lý mình đều thống nhất cách nhìn rằng
người máy chẳng qua là cỗ máy có trí khôn – giống như cái nhìn trong ý
thức. Tuy nhiên, khi so sánh với Phil Resch, một sự khác biệt đã thể hiện
ra. Và trong bản năng, gã cảm thấy mình đúng. Thấu cảm với một sản
phẩm nhân tạo ư, gã tự hỏi, với một vật chỉ giả vờ đang sống ư? Nhưng
Luba Luft dường như đang sống một cách chân thực, nó không mang cái vẻ
chỉ là mô phỏng.

“Anh nhận ra,” Phil Resch nói khẽ, “kết quả sẽ thế nào. Nếu chúng ta

đưa người máy vào phạm vi đối tượng cần thấu cảm, giống như loài vật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.