NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 142

nhếch nhác của Roy Baty lại chập chờn trở lại. Isidore cảm thấy tiếng cười
dâng lên trong hắn. Hắn lo lắng nuốt đi, và cảm thấy hoang mang.

“Một con người hành động,” Pris nói xa vắng. “Tiếc là bàn tay không

được khéo léo lắm, khi làm các thứ máy móc.”

“Nếu chúng ta được cứu,” Irmgard nói với giọng trách móc, khắc nghiệt,

như thể mắng mỏ cô ta, “thì đó là nhờ Roy.”

“Nhưng cũng đáng mà,” Pris nói, gần như tự nhủ mình. Cô ta nhún vai,

rồi gật đầu với Isidore. “Được rồi, J. R. Tôi sẽ ở cùng anh, và anh có thể
bảo vệ tôi.”

“T-t-tất cả mọi người,” Isidore nói luôn.

Nghiêm nghị, giọng trịnh trọng khẽ khàng, Irmgard Baty nói với hắn,

“Tôi muốn anh biết rằng chúng tôi rất cảm ơn anh, anh Isidore. Anh là
người bạn đầu tiên mà tôi nghĩ có ai trong chúng tôi đã tìm được trên Trái
đất này. Anh thật tốt, và có lẽ lúc nào đó chúng tôi có thể đền ơn anh.” Cô
ta lướt đến vỗ vào tay hắn.

“Cô có tiểu thuyết tiền thuộc địa nào cho tôi đọc không?” hắn hỏi.

“Gì cơ?” Irmgard Baty liếc nhìn Pris dò hỏi.

“Mấy tạp chí cũ ấy,” Pris nói. Cô ta đã gom được vài thứ mang theo, và

Isidore nhấc cái bọc trên tay cô ta, cảm thấy trong lòng rạng rỡ theo cái
kiểu chỉ xuất phát từ cảm giác hài lòng khi đạt được mục đích. “Không, J.
R. Chúng tôi không mang về Trái đất gì cả, vì những lý do tôi đã giải
thích.”

“Mai tôi sẽ đ-đ-đến thư viện,” hắn nói khi đi ra hành lang. “Và t-t-tìm

cho các cô và tôi cái gì đó để đọc, để mấy người có việc gì đó làm ngoài
chờ đợi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.