NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 143

Hắn dẫn Pris lên tầng, về căn hộ của hắn, tăm tối, trống trải, ngột ngạt, ảm
đạm như nó vẫn vậy. Mang đồ đạc của cô ta vào phòng ngủ, hắn ngay lập
tức bật lò sưởi, đèn, và cái ti vi với một kênh duy nhất.

“Tôi thích chỗ này,” Pris nói, nhưng giọng vẫn xa xôi lãnh đạm như

trước. Cô ta đi tha thẩn, tay thọc trong túi váy. Trên khuôn mặt, vẻ nhăn
nhó, bực bội đến mức gần như căm phẫn lại hiện ra, trái với phản ứng cô ta
thể hiện bằng lời.

“Có chuyện gì thế?” hắn hỏi khi bày đồ của cô ta ra ghế sofa.

“Không có gì.” Cô ta dừng lại trước cửa sổ, kéo rèm ra, và ủ rũ nhìn ra

ngoài.

“Nếu cô nghĩ bọn họ đang tìm cô…” hắn bắt đầu.

“Đấy là một giấc mơ,” Pris nói. “Gây ra bởi thứ thuốc mà Roy cho tôi.”

“G-g-gì cơ?”

“Anh thực sự nghĩ trên đời có lũ săn thưởng à?”

“Anh Baty nói họ giết bạn của cô.”

“Roy Baty cũng điên như tôi. Chuyến đi của chúng tôi là từ một bệnh

viện tâm thần ở Bờ Đông đến đây. Chúng tôi đều bị tâm thần phân liệt, có
đời sống cảm xúc bị khiếm khuyết – cùn mòn cảm xúc, người ta gọi như
vậy. Và chúng tôi có những ảo giác tập thể.”

“Tôi đã không nghĩ có chuyện đó mà,” hắn nói, nhẹ lòng.

“Sao anh nghĩ thế?” Cô ta quay phắt lại nhìn chằm chặp hắn. Vẻ soi mói

của cô ta nghiêm nghị đến độ hắn cảm thấy mình đang đỏ mặt.

“B-b-bởi vì những chuyện như vậy không xảy ra. Ch-ch-chính phủ

không bao giờ giết ai cả, vì bất kỳ tội gì. Và đạo Mercer…”

“Nhưng anh biết đấy, nếu anh không phải người, thì chuyện lại hoàn toàn

khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.