NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 163

“Gì cơ?”

“Vì tôi đã phát hiện ra cô qua bài đo Voigt-Kampff.”

“Anh nghĩ thế à?” Mắt mở to, cô ta nói, “Thật ư?”

“Tạm biệt,” gã nói, và giơ tay gác máy.

“Nghe này,” Rachael nói nhanh. “Anh đang không dùng lý trí lúc này.”

“Cô thấy thế vì mẫu Nexus-6 các cô thông minh hơn người thường.”

“Không, tôi thực sự không hiểu,” Rachael thở dài. “Tôi thấy rõ là anh

không muốn làm việc này đêm nay – có lẽ không hề muốn tí nào. Anh có
chắc là muốn tôi giúp thu hồi ba người máy còn lại chứ? Hay anh muốn tôi
thuyết phục anh đừng cố?”

“Cô đến đây đi, và chúng ta sẽ thuê một phòng khách sạn.”

“Tại sao?”

“Hôm nay tôi đã nghe một chuyện,” gã khàn khàn nói. “Về các tình

huống liên quan đến đàn ông con người và phụ nữ người máy. Cô xuống
San Francisco tối nay, thì tôi sẽ từ bỏ ba người máy còn lại. Chúng ta sẽ
làm việc khác.”

Cô ta nhìn gã, rồi đột ngột nói. “Được rồi, tôi sẽ bay xuống đó. Tôi gặp

anh ở đâu đây?”

“Ở St. Francis. Đó là khách sạn duy nhất còn hơi tử tế vẫn hoạt động ở

Khu vực Vịnh.”

“Và anh sẽ không làm gì cho tới lúc tôi đến đó.”

“Tôi sẽ ngồi trong phòng khách sạn,” gã nói, “và xem Buster Thân thiện

trên ti vi. Khách mời của ông ta suốt ba ngày qua vẫn là Amanda Werner.
Tôi thích cô ta. Tôi có thể xem cô ta cho đến hết đời. Cô ta có bộ ngực biết
cười,” Gã gác máy, và ngồi một lát, đầu óc gã trống trơn. Cuối cùng, hơi
lạnh của chiếc xe khiến gã tỉnh lại. Gã bật chìa khóa nổ máy, và một lát sau
đã tiến về trung tâm San Francisco, khách sạn St. Francis.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.