NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 168

Không có phản ứng nào, Rachael vẫn đờ ra. Như thể không bị ảnh hưởng.
Ấy nhưng gã cảm thấy không phải thế. Hay có lẽ chỉ là gã thầm ước thế.

“Tôi ước, rằng tôi biết điều đó trước khi đến đây. Nếu vậy tôi đã không

bao giờ đến đây. Tôi nghĩ anh đang đòi hỏi quá nhiều. Anh biết tôi cảm
thấy gì không? Về người máy Pris này?”

“Thấu cảm.”

“Cũng tương tự. Tôi đồng nhất mình với cô ta, tôi nói rồi đấy. Lạy Chúa,

có lẽ đó là điều sẽ xảy ra. Trong lúc rối ren, anh sẽ thu hồi tôi, không phải
cô ta. Và cô ta có thể quay lại Seattle và sống cuộc sống của tôi. Tôi chưa
bao giờ cảm thấy điều này trước đây. Chúng tôi máy móc, được đẻ ra
theo khuôn như những nắp chai. Đó chỉ là một ảo ảnh khi nghĩ rằng tôi – cá
nhân tôi – thực sự tồn tại. Tôi chỉ là đại diện cho một mẫu.” Cô ta rùng
mình.

Gã không khỏi thấy nực cười. Rachael trở nên quá sướt mướt, ủ rũ.

“Kiến không cảm thấy như vậy,” gã nói, “và chúng giống hệt nhau về mặt
thể chất.”

“Kiến ấy à. Chúng không cảm thấy gì hết.”

“Song sinh cùng trứng. Họ không…”

“Nhưng họ vẫn khác biệt với người còn lại. Tôi hiểu rằng họ có thấu

cảm, có mối ràng buộc đặc biệt.” Cô ta đến bên chai bourbon, bước chân
hơi loạng choạng. Cô ta rót đầy ly và lại uống cạn. Cô ta đi vẩn vơ quanh
phòng một lúc, lông mày nhíu vào nhau đăm chiêu, rồi, như thể tình cờ lướt
qua gã, cô ta quay trở lại giường. Cô ta vung chân lên rồi duỗi người ra, tựa
vào chồng gối dày bự. Và thở dài. “Quên ba người máy kia đi.” Giọng cô
đầy mệt mỏi. “Tôi mệt quá, vì chuyến đi, tôi đoán vậy. Và vì tất cả những
gì tôi biết được hôm nay. Tôi chỉ muốn ngủ.” Cô ta nhắm mắt lại. “Nếu tôi
chết,” cô ta lẩm bẩm, “có lẽ tôi sẽ được tái sinh khi Hiệp hội Rosen đẻ ra
con tiếp theo thuộc mẫu của tôi.” Cô ta mở mắt và nhìn chằm chằm gã một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.