NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 171

Gã bắt đầu lục tìm trong túi. Như một phụ nữ thật, Rachael có đủ thứ phụ

kiện có thể nghĩ ra trên đời giấu ở trong túi. Gã lục lọi mãi mà chưa tìm
được.

Trong khi đó, Rachael tháo đôi ủng và cởi quần short. Đứng một chân,

cô ta dùng đầu ngón chân kia khều miếng vải đã tuột rồi hất ra giữa phòng.
Rồi cô ta buông người lên giường, lăn mình đến lần mò ly rượu, vô tình
làm đổ ly rượu lên thảm sàn. “Mẹ kiếp,” cô ta nói, rồi lại loạng choạng
đứng lên. Mặc mỗi quần lót, cô ta quan sát gã đang lục tìm trong túi, rồi với
vẻ chủ ý và chú ý cẩn trọng, cô ta kéo chăn lên chui vào giường, rồi đắp
chăn lại.

“Cái này ư?” Gã giơ lên quả cầu kim loại có nút bấm lòi ra.

“Cái đó sẽ làm người máy rơi vào trạng thái mê cứng,” Rachael nói, mắt

cô ta nhắm lại. “Trong vài giây. Khiến nó ngưng hô hấp. Anh cũng thế,
nhưng con người có thể hoạt động không cần hô hấp trong vài phút, nhưng
dây thần kinh phế vị của người máy…”

“Tôi biết.” Gã đứng lên. “Hệ thần kinh tự chủ của người máy không tự

kích hoạt và tự ngắt linh hoạt như hệ thần kinh của chúng tôi. Nhưng như
cô nói, điều này không có tác dụng quá năm hoặc sáu giây.”

“Đủ lâu,” Rachael lẩm bẩm, “để cứu mạng anh. Vậy anh hiểu không…”

Cô ta nhỏm dậy, ngồi thẳng trên giường. “Nếu Roy Baty xuất hiện ở đây,
anh có thể cầm cái đó trong tay và anh có thể nhấn cái nút kia. Và trong khi
Roy Baty bị đông cứng, không có không khí cung cấp cho máu, và tế bào
não anh ta đang phân rã, anh có thể lấy súng laser giết Roy Baty.”

“Cô có súng laser, trong túi cô.”

“Súng giả. Người máy,” cô ta ngáp, mắt nhắm lại, “không được phép

mang súng laser.”

Gã bước đến bên giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.