NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 37

Khi đỗ chiếc xe bay của Sở Cảnh sát lên sân thượng tòa nhà Hiệp hội
Rosen ở Seattle, gã thấy một phụ nữ trẻ đang đợi. Tóc đen và mảnh mai,
đeo cặp kính lọc bụi to đùng kiểu mới, cô tiến lại gần xe gã, tay xỏ sâu
trong túi chiếc áo dài sọc sáng màu. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất nét đó
hiện ra vẻ ghét bỏ ngấm ngầm.

“Có chuyện gì vậy?” Rick nói khi bước ra khỏi xe.

Cô gái nói lảng tránh, “Ồ, tôi không biết. Chỉ là cái lối người ta nói năng

với chúng tôi trên điện thoại thôi mà. Không có gì quan trọng.” Cô ta đột
ngột chìa tay ra, gã bắt lấy theo phản xạ. “Tôi là Rachael Rosen. Tôi đoán
anh là Deckard.”

“Đây không phải ý của tôi.”

“Đúng, Thanh tra Bryant có bảo chúng tôi thế. Nhưng về chính thức anh

vẫn là người của Sở Cảnh sát San Francisco, và họ không tin người máy
của chúng tôi là để phục vụ lợi ích cộng đồng.” Cô ta nhìn xoáy gã qua
hàng mi đen dài, có lẽ là giả.

“Một robot dạng người thì cũng giống như bao cỗ máy khác. Nó có thể

dao động giữa lợi ích và mối nguy rất nhanh chóng. Nếu là lợi ích thì chẳng
có vấn đề gì với chúng tôi.”

“Nhưng là mối nguy,” Rachael Rosen nói, “thì anh vào cuộc. Anh

Deckard, có đúng anh là dân săn thưởng?”

Gã nhún vai, đoạn miễn cưỡng gật đầu.

“Anh dễ dàng coi người máy là vật chết,” cô gái nói. “Nên anh có thể thu

hồi nó, như họ nói.”

“Cô đã chọn ra nhóm thử nghiệm cho tôi chưa? Tôi muốn…” Gã ngưng

lại. Bởi, cùng một lúc, gã đã thấy những con vật của họ.

Một tập đoàn quyền lực dĩ nhiên có thể vung tiền thế này. Trong vô thức,

hiển nhiên, gã đã dự đoán sẽ gặp một bộ sưu tập như vậy. Cái gã cảm thấy
không phải ngạc nhiên mà có phần giống ao ước hơn. Gã lặng lẽ bước ra xa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.