NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 47

Rick nói, “Cô biết trận đấu bò kết thúc thế nào không?”

“Chắc là có người bị thương.”

“Vào cuối trận con bò luôn bị giết.” Gã đợi, quan sát hai chiếc kim.

Chúng rung lên không ngừng, không gì hơn. Không ghi nhận gì thực sự.
“Câu hỏi cuối cùng,” gã nói. “Hai phần. Cô đang xem một bộ phim xưa
trên ti vi, một bộ phim từ thời tiền chiến. Phim đang chiếu cảnh một bữa
tiệc, khách đang nhấm nháp món hàu sống.”

“Gớm,” Rachael nói. Kim vung mạnh.

“Món khai vị,” gã tiếp tục, “là chó hấp nguyên con nhồi cơm.” Lần này

kim chạy ít hơn, ít hơn so với hàu sống. “Hàu sống với cô có dễ chấp nhận
hơn món chó hấp? Rõ ràng là không.” Gã đặt bút chì xuống, tắt đèn, gỡ
miếng dán trên má cô ta. “Cô là người máy,” gã nói. “Đó là kết luận của bài
kiểm tra,” gã nói với cô ta - hay đúng hơn là nó - và Eldon Rosen - người
đang nhìn gã với vẻ lo lắng quặn xé. Khuôn mặt ông ta méo mó, biến hình
như chất dẻo do nỗi âu lo pha tức giận. “Tôi nói có đúng không?” Rick nói.
Không có câu trả lời từ phía cả hai người nhà Rosen. “Này,” gã nói giọng
hòa giải. “Chúng ta không có xung đột lợi ích ở đây. Tôi cũng cần bài kiểm
tra Voigt-Kampff hoạt động đúng không kém gì các vị.”

Ông Rosen nói, “Con bé không phải người máy.”

“Tôi không tin.”

“Sao chú ấy phải nói dối?” Rachael gay gắt nói với Rick. “Nếu cần nói

dối, chúng tôi sẽ nói dối theo hướng ngược lại.”

“Tôi muốn phân tích tủy cô,” Rick nói với cô ta. “Như thế có thể xác

định về mặt hữu cơ rốt cuộc cô có là người máy hay không. Phải thừa nhận
việc này chậm và đau đớn, nhưng…”

“Về mặt pháp lý,” Rachael nói, “anh không thể ép tôi làm phân tích tủy.

Điều đó đã được tòa án quy định. Như thế là hành động tự buộc tội. Mà dù
sao với một người thường, còn sống – chứ không phải xác của một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.